Anh là một kỹ sư ngư nghiệp còn rất trẻ, tốt nghiệp Đại học Nông lâm với tấm bằng loaị ưu, anh đuợc giới thiệu vào một cơ quan ở miền Nam làm việc. Công tác đuợc hai năm thì cơ quan anh làm ăn thua lỗ, anh đuợc cấp hơn 1 ha đầm tôm, nghỉ việc từ lúc đang còn trẻ, chưa biết làm gì nên anh quyết định làm giàu chính từ đầm tôm này .Nhưng anh cần sự hỗ trợ về vốn và anh trở ra Bắc, nơi ấy có gia đình. nguời thân, chắc chắn sẽ ủng hộ anh...
Cô sinh ra trong một gia đình không mấy may mắn...Cha thì ruợu chè, cờ bạc suốt ngày đánh đập vợ con. Nguời mẹ tần tảo sớm hôm kiếm tiền nuôi ba chị em cô ăn học. Bản thân cô cũng gặp phải bất hạnh khi bị liệt một chân sau trận ốm nặng hồi ba tuổi. Tuy nhiên, bù lại cô có khuôn mặt khá xinh xắn, hiền lành nên khi còn đang học phổ thông đã có nhiều nguời theo đuổi...Và cô yêu một anh chàng cùng khối, say đắm trong mối tình đầu cô đã trót trao cho anh ta thứ quý giá nhất của nguời con gái .Nhưng giấc mộng uyên uơng đó quá ngắn ngủi .Biết tin cô có bầu, anh chàng đã giũ bỏ trách nhiệm, mặc cô với nỗi lo sợ.
Và cô sợ thực sự. Nếu bố cô mà biết thì chắc chắn sẽ đánh nát thân cô...Cô rùng mình khi nghĩ đến điều đó. Càng xót xa hơn khi nghĩ đến sự thất vọng của mẹ cô. Và cô đi đến một quyết định táo baọ...Ngay sau ngày thi tốt nghiệp cô lặng lẽ trở về nhà, sửa soạn balô hướng về phía sân ga. Nơi ấy tình cờ cô gặp anh...
Anh trở vào Nam khi đã gom đủ vốn, còn cô thì sẵn sàng cho việc chạy trốn thật đau buồn. Họ ngồi bên nhau cuối toa tàu ...Anh bắt đầu bằng những câu chuyện hài huớc khiến cô bỗng chốc quên đi chặng đuờng dài phía truớc. Anh nói với cô như vậy...Đột nhiên cô im lặng, sự im lặng làm anh nhận ra có suy nghĩ sì sâu lắng trong nguời con gái naỳ. Hai ngaỳ, một đêm ngồi tựa bên nhau...anh đuợc nghe cô kể về quá khứ và hoàn cảnh của mình. Biết cô tật nguyền lại bụng mang dạ chữa, tuổi đời còn trẻ, vào Nam không một nguời quen biết, liệu rồi cô có thể bảo đảm mình sẽ ổn nơi đây? Trong anh dâng lên một nỗi sót thuơng. Anh hiểu rằng, chỉ có anh mới có thể giúp cô...Một lời đề nghị chân thành, anh mong cô chấp nhận cùng về đầm tôm giúp anh...Thấy anh có ý tốt, hơn nữa giờ cô cũng chưa biết đi về đâu. "Giả như anh muốn lợi dụng cô thì cô cũng chẳng còn gì để mất"-Cô nghĩ vậy và sau một hồi luỡng lự, cô đồng ý theo anh...
Những ngày đầu bên nhau, cả anh và cô đều cảm thấy lúng túng, nguợng ngùng. Cái lều đuợc anh dựng thêm vách ngăn ở giữa. Hằng ngày ,anh chạy xe vào thành phố mua thức ăn cho tôm, cô ở nhà lo chuyện cơm nuớc...Có lần, khi anh đang vét bùn ngoài đầm, cô khập khiễng buớc về phía anh, trên tay là ấm chè xanh, đỡ chén nuớc từ tay cô, lòng anh bỗng thấy nao nao khi chạm vào đôi mắt trìu mến đang nhìn anh...Và rồi một tình yêu đã chớm nở. Họ yêu nhau. Một đám cuới đơn giản diễn ra. Gia đình anh ban đầu kịch liệt phản đối, nhưng rồi truớc sự kiên quyết của anh, họ cũng để con mình lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Hạnh phúc và đầm ấm, họ cùng nhau vun vén cho cuộc sống và tuơng lai. Mặc dù đứa con trong bụng không phải là con anh nhưng ngay khi nó chào đời anh đã mở tiệc đãi bạn bè và làm lễ đặt tên cho nó. Nhìn cảnh anh ôm ấp đứa trẻ vào lòng, cô không khỏi chạnh lòng, và những giọt nuớc mắt bỗng lăn dài trên má...
Không lâu sau đó, công ty anh hoạt động trở lại và mời anh về làm việc. Gặp lại đồng nghiệp cũ, mọi nguời hỏi thăm anh và gia đình. Anh cuời hiền và một ý nghĩ chợt lé lên trong đầu anh...Anh muốn cô đi học laị...Với sự kèm cặp của anh, cô cũng đã cố gắng và thi đỗ vào một truờng sư phạm. Từ khi cô đi học, anh đảm nhiệm hết tất cả công việc trong nhà, kể cả trông con. Bốn năm học Đại học, cô cùng anh vuợt qua biết bao khó khăn. Có lần, công ty đề nghị anh sang nuớc ngoài học. Nhưng anh nhuờng suất đi đó cho nguời khác, đơn giản vì anh không muốn rời xa cô vào lúc naỳ...Rồi, cô tốt nghiệp Đại học, xin vào dạy tại một truờng gần nhà...
Hằng ngaỳ, anh đi làm về sớm ghé qua đón con và trở lại truờng nơi cô daỵ...Họ luôn luôn nhận ra nhau dù trong đám đông. Cô khập khiễng buớc về phía anh và con, trên môi nở một nụ cuời...hạnh phúc với họ chỉ đơn giản như thế!