Chào em!Có lẽ bức thư này mà anh viết sẽ chẳng bao giờ đến đuợc tay em và em sẽ chẳng bao giờ đuợc đọc nó.Nhưng em à anh vẫn phải viết,viết hết tất cả những gì anh đang nghĩ,anh sợ rằng nếu không viết ra anh sẽ điên mất.
Anh yêu em nhiều lắm em biết không?Dù cho tình yêu đó là đơn phuơng nhưng anh yêu em yêu thật nhiều em ạ!Phải thú thực anh chuă yêu ai nhiều như em,và cũng chưa từng phải đau khổ như thế vì một nguời con gaí.
Em ơi!Em biết không lệ anh đã rơi,rơi vì em,nhưng thực sự vỳ sao thỳ anh cũng không rõ nữa.Nhiều lúc một mình anh ngồi không ai kề bên chuyện trò,anh cảm thấy cô đơn và anh nghĩ nhiều về em và nứoc mắt anh cứ rơi.Anh không hiểu vỳ sao lại như thế nữa.Anh cảm thấy những điều anh nghĩ thật điên rồ.Anh nghĩ những chuyện thật vớ vẩn thật linh tinh,vậy mà nuớc mắt anh cũng rơi anh không hiểu vỳ sao.Anh chỉ nghĩ đuợc rằng có lẽ vì anh đã yêu em quá nhiều.
Nuớc mắt anh rơi không nhiều,vì nuớc mắt của một thằng con trai không có nhiều.Nhưng em phải hiểu một điều phải khi đau đớn hoặc xúc động lắm thỳ một nguời con trai mới rơi nuớc mắt.
Nếu tình yêu là một con đuờng dài thỳ em ơi,em có thể cho anh biết anh và em đang ở đâu trên con đuờng đó không em?Tất cả mọi nguời và cả chính anh cũng cảm thấy chúng ta không ở mức bạn bè bình thuờng.Thế thỳ em ơi cho anh biết đy chúng ta đang ở đâu?Tại sao tình bạn đã qua mà tình yêu chưa thể đến hả em?Chẳng lẽ vì bên em còn một hình bòng khác hay sao?Tình cảm của em đối với anh là như thế naò?Chẳng lẽ ta chỉ là những nguòi bạn bình thuờng sao?Anh không tin điều đó đâu,anh không muốn tin và anh sẽ không tin.
Anh nhớ,có lần anh đã kể cho em nghe câu chuyện về thằng ngốc và bông hồng xanh.Nghe xong câu chuyện đó em bảo với anh "làm gì trên đời có thằng ngốc nào như thế".Anh đã bảo "có đấy!" em không tin bảo chỉ có trong chuyện thôi.em biết không lúc ấy anh đã cuời,nụ cưòi guợng gaọ,cưòi trong đau khổ miệng cưòi mà anh chỉ muốn oà khóc.Em biết tại sao không?Vỳ lúc ấy đi bên em chính là một thằng ngốc đấy!
Anh không dám chắc anh có dám hy sinh cả bản thân vỳ ngưòi mình yêu như thằng ngốc hay không?Nhưng anh biết rõ một điều anh sẵn sàng làm tất cả để em vui để em hạnh phúc.Có nguời bạn đã bảo anh rằng"có nên làm thế không?Yêu đuợc thỳ yêu có nhất thiết phải vì một ngưòi không phải của mình mà làm nhiều như thế không?"Anh nhớ là anh không trả lời vì anh biết rõ câu trả lời của anh và anh chỉ cần anh hiểu mà thôi.Anh biết rõ mình đang làm gì và sẽ tiếp tục làm gì dù cho mọi nguời nhìn vào sẽ bảo anh khờ,anh ngốc.Nhưng không sao đối với anh điều quan trọng nhất là anh đuợc làm một cái gì đấy cho nguời anh yêu dù nó chỉ là những việc rất nhỏ,và có lẽ em chẳng quan tâm gì đến nó.
Nhiều lúc anh đã cố quên em,cố không nhớ về em,cố gạt hình bóng em ra khỏi đầu anh.Lý trý mách bảo anh phải cố quên em đi quên càng nhanh càng tốt.Nhiều lúc anh đã nghĩ anh sẽ lam đuợc,và anh sắp làm đuợc.Nhưng chỉ cần anh nhìn thấy em,thấy nụ cuời,thấy hình bóng thân thuơng của em thỳ anh biết anh không thể làm đuợc.Con tim anh đã lên tiếng nó không cho phép anh quên em.Anh vẫn nghĩ trong tình yêu con tim và lý trý không bao giờ chung đuờng và anh đã đúng.Con tim anh đã lên tiếng và nó đã chiến thắng lý trý của anh.Anh không thể quên em đó là sự thật và dù anh có cố gắng suy nghĩ như nào đi nữa thì nó vẫn là sự thật.Một sự thật không gì có thể lay chuyển đuợc.
Cũng có lần anh đã thử đy bên 1 nguời khác,và cố yêu nguời ấy thật nhiều,mong dùng hình ảnh nguời ấy để quên em đy.Nhưng anh đã lầm càng làm vậy con tim anh càng đau đớn mà nhận ra rằng anh chỉ yêu em mà thôi.
Em à!Em không phải là nguời đầu tiên anh yêu và có lẽ cũng chẳng phải là ngưòi cuối cùng anh yêu.Vỳ giữ một tình yêu đơn phuơng đầy đau khổ như thế này thật là khó.Anh không biết đến bao giờ anh sẽ buông tay,có lẽ là đến khi nào anh cảm thấy thật sự mệt moỉ,thật sự không thể cố gắng thêm nữa.Nhưng anh biết rõ một điều đến khi nào anh còn yêu em thỳ em vẫn là ngưòi quan trọng nhất với anh,anh vẫn muốn hy sinh vỳ em,vẫn muốn vỳ em mà làm tất cả.
Yêu em anh rất đau khổ,nhưng anh không hề hối hận một chút naò.Nếu có hối hận thỳ chắc anh hối hận vỳ tại sao anh không nhận ra t/c của mình sớm hơn vì chúng ta đã quen nhau 10năm mà đến giờ anh mới bít ANH YÊU EM.
Em být điều anh muốn làm nhất bi giờ là gì không?Anh muốn buớc tiếp con đuờng ấy em ạ.Dù anh biết con đuờng ấy còn lắm trông gai và không biết ở cuối con đuờng ấy có em hay không?Nhưng không đy làm sao biết phải không em?Anh sẽ đy dù có thể con tim anh sẽ đau.Anh sẽ không dừng lại vì bất kỳ một lý do gì.Anh sẽ là một ngưòi đàn ông mạnh mẽ,một ngưòi đàn ông dám đối mặt với tất cả thử thách.Anh sẽ đy đy đến đích dù có nhiều khó khăn.Anh mong sao o cái đích ấy sẽ có một nguời anh chờ đợi sẽ ở đó và dang rộng vòng tay chờ đón anh.Và lúc đó anh sẽ nắm tay em thật chặt và chúng ta sẽ bứoc tiếp con đuờng hạnh phúc.