Dẫu chỉ nhẹ nhàng đến và trôi đi, thế cũng đủ rồi tình ạ! Tình ơi, ta nhớ ngươi đến điên mất. Ta nhớ ngươi khóac bộ áo buổi chiaều, xây lâu đài cát ở biển với ta rồi tự tay fá vỡ nó. Ta nhớ người cùng ta thắp đom đóm lập lòe trên con đường lên ngọn hải đăng. Ta nhớ ta thích fát điên khi nhìn hàng ngàn ánh đèn được thắp dưới chân núi, như hàng ngạn vì sao đầy màu sắc nhấp nháy, nhấp nháy. Lúc ấy, ta ước đọan đường dài thêm, dài thêm để ta có thể ngồi yên đấy, ngắm những vì sao màu dứoi chân mình. Tình ơi, ta nhớ những đêm thức trắng, ta vu vơ hờn dỗi chuyện thường ngày. Ta nhớ ta như đứa trẻ thích mè nheo, bit cafe +đêm trắng đem lại mùi mệt mỏi, đặc quánh trên mắt, trên tóc...nhưng vẫn cứ đem cho ngươi. Chỉ vì ta xem đó như là tặng vật cho tình bạn, để nghe người than vãn rằng ta luôn là đứa trẻ hư hỏng nhưng hay thích vòi vĩnh. Tình ơi, ta làm sao wên đôi mắt màu sương khói người nhìn ta trong một chiều mưa như trút, ta lẩn khuất đâu đó dáng mình trong những đám cỏ ven sông. Ta vẫn cứ như là lá cỏ, phất phơ, phất phơ đi lại giữa trời đất này. Thảng hoặc, ta bần thần ngồi nhớ lại tiếng của những con sóng nhỏ vỗ đều, vỗ đều...,tự nhiên, ta nghe tim mình nhói đau. Tình ơi, ta đang vẽ nhà ngươi với đủ dạng, đủ sắc. Ta mường tượng kỉ niệm của mình thành hình bóng ngươi. Ta như kẻ mộng du giữa đời thực. Ta ko còn biết thế giới của ta đẹp hay xấu. Đôi lúc, ta chìm nghỉm trong thế giới tưởng tượng, vẽ bóng hình mi, chắp vá và đắp da, đắp thịt đầy đặn, chỉ để ru mình yên giấc. Tình ơi, ta nhớ người torng một đêm say khước. Ta nhớ lời người nói phát điên lên được. Ta chỉ muốn tan chảy đi từ những lời nói đó. Nhưng ta biết, ta chỉ thấy ấm áp, ta chỉ thấy an ủi, còn lại, cảm giác gồng mình như người khổng lồ để biến ta thành khác, đứng cạnh người và hãnh tiến làm ta trống rỗng, trở về bản chất hòai nghi, sắt đá của chính mình. Tình ơi, cuộc đời như ảo, như mộng, như bình minh của một bãi chiến trường. Mắt ta ráo hỏanh nhìn mất mát quanh mình.Ta tìm ngươi như vợ tìm bóng chồng đã xa khuất, chờ ngươi như nắng chờ chiều về ru ngủ, khóc ngươi như thiếu fụ tiễn đứa con duy nhất...nhưng, dù chờ, dù đợi, dù mong ngóng xa xôi, ta lại đóng chặt cánh cửa trái tim dưới nhiều lớp khóa và chẳng tìm thấy chìa. Tình ơi, ta ko có người trong đời hoặc đã có quá nhiều. Ta nhận và nhận, với sự hân hoan của đứa trẻ, bỏ rơi mọi thứ như đứa trẻ, và bởi, ta chưa bao jờ tin vào ngươi. Ta chỉ thấy tòan mất mát từ những chắp vá mang tên người. Ta luôn thấy ngươi như là cái bóng của chính ta, trốn tránh chính ta, lọai trừ chính ta...Ta ko cho ta và người cơ hội để diện kiến. Ta ko mong bóng đêm tan đi, để ta và người làm một. Ta ko mong chơi trò trốn tìm giữa bóng và hình. Ta luôn hiện diện nỗi băn khoăn, nhữ.ng nhung nhớ, vẽ vời đã bay mất về trời từ lâu lắm rồi Tình ơi!