Ai còn nhớ một buổi chiều thu, cùng ai đi trên con phố nhỏ. Ai đã yêu một lần sẽ biết, tình là gì sao lắm nỗi đau.
Anh đã cố tìm trong giấc mộng, chút huơng xưa của thuở ban đầu. Anh cố lắm tìm trong kí ức, sao chẳng còn một chút vấn vuơng.
Ôi giấc mơ một ngày mãi maĩ, giờ mình anh buồn bã ngắm hoàng hôn. Cứ mỗi khi mặt trời buông nắng, là tim anh thổn thức nhớ về em.
Em còn nhớ con đuờng ngày xưa, nơi chúng ta lần đầu gặp mặt, bây giờ hàng cây năm ấy, đã lớn lên lớn rất nhiều.
Mái hiên nhà ngày xưa trú mưa, giờ bỏ hoang không ai ở nữa. Hàng ghế đá một chiều chủ nhật, chỉ còn anh lặng lẽ ngồi đây.
Bao bài thơ ngày xưa anh viết, lắng đọng trong cuốn nhật kí thân yêu. Bên trang thơ là một lời tiễn biệt, vần cuối buồn cho cả một giấc mơ.
Em còn nhớ ngôi sao hình chiếc lá, chùm sao mà em thích nhất không. Giờ trên trời anh thấy toàn lá đỏ, có phải vì em đã ra đi.
Anh biết mình đã mắc nhiều lầm lỗi, và em không thể thứ tha. Nhưng em àh, tình yêu cần thử thách, để vững bền mãi với thời gian.
Lỗi của anh tuy nhiều vô kể, nhưng chỉ là lầm lỡ tuổi đôi muơi. Anh chưa bao giờ yêu ai ngoài em cả, cũng chưa một lần trách móc về em.
Anh mong sao sẽ có một ngày em ghé nơi đây đọc dòng tâm sự. Vì em biết, anh không bao giờ quên đuợc, em và kí ức cuộc tình.
Nếu như em một lần tha thứ, thì hãy về bên ghế đá năm xưa. Mỗi buổi chiều anh vẫn ngồi nơi đó, chờ một ngày em sẽ thứ tha.
Còn nếu như em đã tìm ra hạnh phúc, nửa còn lại của chiếc lá thứ 3. Thì anh chúc em mãi yên bình, hãy quên anh như quên một chiếc lá, anh biết mình chỉ là chiếc lá thứ 2.