Ngày ấy khi anh ra đy anh có bít rằng trái tim em đã tan nát.....Ngày ấy khi anh wen em, anh nói em chính là px duy nhất của anh, anh mún cùng em đy đến cuối đời.....Nhưng ngày anh ra đy, cái ngày mà anh lên xe đy thành phố để học, anh hok thèm nói với em lời naò......Anh đã chọn sự nghiệp pỏ lại em ở wê....cả tháng trời anh hok liên lạc với em, để rùi hum đó anh dt lại cho em trong 1 bủi tối mưa tầm tã. Em đã vui mừng bít bao khi bít rằng anh còn nhớ đến em, nìm hy vọng lại nhóm lên trong em.....nhưng ai ngờ đêu câu đầu tiên anh nói với em la mong em hãy wên anh đy và tìm cho mính 1 người khác tốt hơn anh, yêu em hơn anh.....anh nói rằng anh đy hok bít đến khi nào mới zề được, em đừng đợi anh nữa, chúng mình có duyên hok nợ, thôi thì cứ xem nhau là bạn được rồi.....Nước mắt em tuôn rơi nhưng anh nào đâu bít, anh đâu bít rằng anh là người em yêu nhất trong cuộc đời naỳ. Rồi từ đó anh đã hok liên lạc với em nữa...em vẫn thường xuyên nt cho anh, em nói rằng cho dù bao lâu đy nữa thì em cũng đợi anh zề.......nhưng......vẫn là em đơn phương mình em mà thôi.......
Từng ngaỳ, từng giờ, từng phút giây em vẫn lun nhớ zề anh. nhớ những kỷ niêm ngày nào thật đẹp, tuy ngốc nghếch nhưng đó là khoảng thời gian dzui nhất trong em......Em bit làm người hok thể nào sống mãi với wá khứ được, em sẽ cố gắng sống thật tốt dù không có anh, em sẽ sống vì tương lai của mình...cho dù con đường em đy sẽ vắng bóng anh đy cùng.....những kỷ niệm về anh em sẽ mãi giấu kín vào 1 góc đẹp nhất trong trai tim em.......Bởi vì chỉ có duy nhất anh mới chính là người em yêu trong suốt cuộc đời naỳ...........