Với một con nhỏ ngang bướng, mạnh mẽ và đôi khi hơi "nam tính" như tôi thì đó là điều hơi kỳ lạ và nhảm nhí… Cho đến ngày tôi gặp anh, ngày 14-7-2006.
Anh ngồi đó, lặng lẽ làm việc trong cái không khí ồn ào, náo nhiệt của quán café hát với nhau. Trông anh lúc đó như đang sống ở một thế giới khác, cô đơn, lạc lõng và tội nghiệp đến lạ. Nhưng ở anh, cái khiến tôi chú ý nhất đó là đôi mắt, dường như mang một nỗi buồn, sợ hãi và trống trải đến vô hồn… Chợt thấy lòng nhói đau khi vô tình chạm phải ánh mắt đó.
Bản tính tò mò trỗi dậy trong tôi. Rất nhiều câu hỏi về anh xuất hiện trong đầu tôi, anh có thể là một anh chàng sinh viên đi làm thêm buổi tối, có thể là một người ở dưới quê lên Sài Gòn kiếm việc hay đại loại là gì gì đó tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Và rồi có một giọng nói rất lạ xuất hiện, ở đâu đó sâu lắm xa lắm trong tôi nói với tôi rằng “Ngốc ơi, chính là người đó. Đó là người mà mình đang tìm kiếm”. Chợt phì cười vì tôi đâu biết người ta là ai, đâu biết người ta tốt xấu ra sao…
Thế nhưng rồi tôi vẫn làm quen với anh bằng một mảnh giấy rất nhỏ đưa vội cho anh chàng bồi bàn nhờ chuyển. Mảnh giấy ấy đã viết gì nhỉ?
Chào anh chàng bận rộn,
Rất ấn tượng với chỗ ngồi, kiểu đầu và trang phục của anh. Mình kết bạn nhé! Đây là số điện thoại của em 0983….
Chúc anh luôn vui vẻ, hạnh phúc và lúc nào cũng bận rộn như lúc này! >o<
Bye!
Anh gọi. Tôi và anh biết nhau như vậy đấy! Từ hôm đó, tôi thường kéo một nhỏ bạn đến quán của anh chỉ để được nhìn thấy anh và may ra tôi có thể cảm nhận được một chút gì về anh hay không. Nhưng rồi tôi cũng chỉ có thể có được 3 buổi nhìn anh từ xa vì tuần ngay sau đó anh đã đi công tác xa, một công trình xây dựng cần tới 3 năm để hoàn thành.
Kỷ niệm giữa anh và tôi chẳng có gì đáng để kể lại cho nhau nghe. Mỗi khi đi đâu xa hay về Sài Gòn anh đều nói cho tôi biết. Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ, chúng tôi vẫn chỉ liên lạc với nhau bằng điện thoại và email. Có lẽ tôi sợ và anh cũng vậy. Sợ gặp nhau rồi thì sẽ chẳng thể nào giữ được tình bạn ngốc nghếch này chăng?
Theo cảm nhận của tôi thì anh là một người tốt, đàng hoàng, tử tế, sâu sắc và có tài. Anh hiểu và luôn thông cảm cho tôi. Với tôi, có lẽ như vậy là đủ. Và có lẽ vì thế dẫu chưa một lần gặp anh, chưa một lần được nghe anh kể về gia đình và về bản thân… tôi vẫn tin anh. Một niềm tin gần như là mù quáng ấy nhỉ?
Một ngày kia, anh bảo với tôi rằng “Anh sắp lấy vợ rồi nhóc à. A, nhạc chuông chờ của nhóc giống của chị dâu nhóc đó. Vậy là tốt!”. Tôi không biết nên vui hay nên buồn? Buồn vì như thế là cơ hội cho tôi đã hết… hay vui vì cuối cùng anh cũng đã tìm cho mình một hạnh phúc đích thực, điều mà tôi hằng ao ước cho anh? Dẫu sao tôi cũng chỉ là một con người, cũng biết yêu và biết ghét…
Niềm tin về anh trong cái giây phút đầu tiên ấy vẫn luôn tồn tại trong tôi và anh là người duy nhất cho đến giờ phút này khiến cho tôi có cảm giác như thế. Tuy nhiên, có lẽ chúng tôi chỉ có duyên mà không có nợ. Bây giờ tôi không còn cười khi nghe ai đó nói “Vợ chồng là duyên nợ từ kiếp trước”. Tôi không trách mình bởi vì tôi chưa làm gì sai cả và cũng chẳng tham lam níu giữ những gì vốn không phải là của mình.
Cầu mong anh luôn hạnh phúc, ông anh già cả, lẩm cẩm của nhóc à. Nhóc sẽ luôn là cô em ngang tàng bướng bỉnh của anh...