Tôi quen dần với tiếng chuông reo mỗi ngày, với giọng nói truyền cảm của anh. Anh tâm sự với tôi về cả những nỗi buồn và khổ tâm đang dày vò ám ảnh anh, những day dứt lương tâm khi trót phạm điều sai trái.
Rồi tôi đi xa, cách nơi anh ở hơn năm trăm cây số, nhưng anh vẫn đều đều gọi điện cho tôi. Gần một năm sau, chúng tôi mới gặp nhau lần đầu. Tôi hơi bất ngờ, anh không đẹp trai; anh có vẻ hiền, ít nói khi gặp nhau.
Tết năm đó, tôi về thăm cô bạn gái thân nhất, cũng là nơi anh đang công tác. Nơi vùng cao lạnh giá chỉ toàn đá là đá. Chính nơi đây đã sinh ra những giống phong lan thanh tao và đẹp quý phái. Loài hoa rừng đó nếu lấy về nhà thì lại rất kén người chăm sóc, có thể nó sẽ chẳng bao giờ nở hoa nếu bạn không biết cách chăm sóc. Anh tặng tôi một giò và nói "bông nó màu tím hồng, rất to và đẹp nở vào tháng tư và tháng tám hàng năm".
Giò phong lan vừa qua một mùa đông rét buốt, bắt đầu vươn cành lá để đón mùa xuân về. Nhưng tôi ra đi, để giò phong lan ở nhà cho mẹ chăm sóc. Anh gọi điện xuống hỏi ngụ ý: Bao giờ em về quê hẳn? Tôi cười mà trêu anh: Bao giờ phong lan nở hoa thì em về. Anh hỏi: Thật không? Thi thoảng anh lại nhắc khéo phong lan đã lên nụ...
Ngày nói dối năm đó, tôi bất ngờ gọi điện cho người bạn gần chỗ anh và nói rằng ngày mai tôi sẽ về quê. Anh biết tin vội vàng cắt phép và về ngay hôm đó. Đến tận tối, biết là trò đùa ngày cá tháng tư của tôi, anh vẫn quyết định xuống tận Hà Nội thăm tôi.
Tôi cảm nhận thật rõ tình cảm anh dành cho tôi. Hoa phong lan nở, mẹ nói: Hoa đẹp lắm. Nhưng tôi chưa thể về. Thời gian trôi đi, tôi từ chối tình cảm của anh dù biết tôi sẽ đau khổ nhiều lắm và anh cũng vậy.
Tháng tám năm đó tôi về nhà. Giò phong lan vẫn còn nhưng chỉ là những mầm yếu ớt. Tôi cố gắng chăm sóc nhưng nó chẳng thể sống thêm được bao lâu. Đến ngày hôn lễ của anh thì nó chết hẳn. Thật kỳ lạ, chẳng nhẽ nó cũng như chuyện của tôi và anh sao.
Vậy là đã bảy năm trôi qua. Giờ đây tôi sống xa anh hàng ngàn cây số, kỷ niệm đã là chuyện ngày xưa, nhưng đâu đó vẫn còn nghe thấy những dư âm...