:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Giấc Mơ Áo Cưới

        Tác giả: Trần Thị Thanh Du

Chương I
- Thượng Nguyên ! Mày tìm được việc làm chưa? 
Thượng Nguyên buồn bã lắc đầu: 

Chương 3
-LAM TIÊN ngồi xuống bên chồng: 
- Tuấn Dũng! Anh đồng ý cho em ở lại Seoul hả? 
Tuấn Dũng nhả thuốc: 
- Anh chưa nói, sao em biết ý định của em hết vậy? 
LAM TIÊN có vẻ lúng túng: 
- Ờ…em chỉ đoán vậy thôi mà. 
- Thế em bắt đầu làm thầy bói đoán mò từ bao giờ vậy? 
- Thì em vẫn thường đoán như thế kia mà. 
- Nhưng hôm nay lại khác. Hình như em biết được, mọi suy nghĩ ý định và việc làm của anh? 
LAM TIÊN ôm cánh tay Tuấn Dũng: 
- Vì em là vợ nên phải hiểu chồng. 
- Hiểu chồng? 
Tuấn Dũng nhếch môi: 
- Nếu em hiểu anh như em nói thì em đâu chống lại việc về thăm Việt Nam với anh và con. 
- Em…Nói đi nói lại, anh vẫn không bỏ ý định đấy à? 
- Không. Em biết tính anh đã quyết định việc gì thì khó mà thay đổi. 
LAM TIÊN dằn dỗi: 
- Việt Nam có gì mà anh phải mê đến như vậy? 
- Vì Việt Nam là quê hương của mẹ anh. Anh sinh ra có 2 dòng máu Việt – Hàn. Và quê hương Việt Nam trong trái tim anh vẫn luôn in dấu, dù anh chưa 1 lần đặt chân đến Việt Nam. 
- Anh thật là khó hiểu, đi!a vị và cuộc sống hoàn hảo ở đây không muốn, lại muốn đi tìm cái bận rộn cho mình. 
Không nhìn vợ, Tuấn Dũng cười: 
- Em vừa mới nói hiểu anh đây mà, LAM TIÊN. Sao bây giờ lại nói là khó hiểu. Thật ra em chưa bao giờ hiểu anh cả LAM TIÊN à. 
- Em… 
- Đừng cố gắng để gạt chính mình. Anh nói ra, em đừng giận. Em chưa bao giờ làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ cả. Với anh, anh không đòi hỏi gì ở em, vì anh tự biết anh cũng như em thôi. Còn Tuấn Hải, nó cũng là con của em mà, từ lúc sinh nó ra, em không 1 ngày săn sóc nó, cứ giao hẳn cho bà vú, và đôi khi bực bội chuyện gì lại đem nó ra để trút giận. Lam Tiên! Tuấn Hải còn nhỏ, nó không biết gì đâu, em làm như vậy càng ngày nó càng sợ hãi em và anh cũng không muốn con trai nghĩ sai về em. 
- Dù muốn hay không, nó cũng đã nghĩ rồi, có bao giờ nó coi em là mẹ nó đâu. Nó chỉ biết bà vú và anh thôi. Em nghĩ anh dạy con cũng hay đấy. 
Tuấn Dũng nổi giận: 
- Em nói vậy mà nghe được à? Tại ai mà Tuấn Hải trở nên như vậy? Tuy cuộc hôn nhân của chúng ta xảy ra không tình yêu, nhưng anh có bao giờ làm điều gì có lỗi với em đâu. Anh vẫn tròn trách nhiệm bổn phận làm chồng và làm cha mà. 
- Chính vì anh không có lỗi nên tôi! thấy mình đang sống trong đi!a ngục. Anh không yêu tôi! và tôi! không yêu anh, vậy sao không tra! tự do cho nhau đi. 
Tuấn Dũng nhổm dậy: 
- Em vừa nói gì? 
- Thì anh đã nghe rõ rồi. Tôi! không thể sống trong ngôi nhà mà tôi! không có chút tình cảm. 
- Còn Tuấn Hải là con của em kia mà… 
- Tôi! đã không coi nó là con từ lâu rồi, nhắc đến nó chỉ thêm phiền phức. Anh là 1 người cha tốt, anh có thể nuôi nó, hay tìm thêm cho nó 1 người mẹ khác thì tốt hơn. Tôi! thấy Nguyệt Thu yêu anh lắm đấy. 
- Em…em thay đổi đến nỗi tôi! không hiểu nổi luôn đó LAM TIÊN. Có bao giờ em nói chuyện với tôi! như thế đâu? 
- Hôm nay thì khác rồi. Tôi! không còn là Lam Tiên an phận với vai trò bà tổng nữa. Anh không yêu tôi!, tại sao lại giữ tôi! bên cạnh làm gì? Hay để bảo toàn danh dự cho dòng họ Can? Rằng tổng giám đốc Can Jun Hee có 1 gia đình hoàn hảo và hạnh phúc. Ha…ha…ha! Tất cả mọi người đều lầm, bề ngoài nó rất đẹp như vậy còn bên trong thì mục nát hết rồi. Ha…ha…ha. 
Tuấn Dũng nghiến răng: 
- Cô im đi. Tôi! rất tiếc đã nghĩ khác cho cô. Lam Tiêm! Cô tưởng cô làm vậy để kích động tôi! tra! tự do cho cô à? Đừng ở đó mà nằm mơ. Tôi! sẽ không cho cô toại nguyện với những việc làm mờ ám của cô đâu. 
LAM TIÊN thôi cười: 
- Anh muốn gì? 
- Đơn giản thôi, để chính mắt ông tổng quản trị thấy được việc làm tồi tệ của con gái mình, xem chiếc ghế của ông ấy còn giữ vững được hay không? Nói thật nha, Lam Tiên. Tôi! không bao giờ tiếc khi để mất 1 người vợ như cô đâu. 
LAM TIÊN lắp bắp: 
- Anh đã biết được những gì? 
Tuấn Dũng nhún vai: 
- Cũng không nhiều lắm, đủ để cho ông tổng quản trị phải lung lay chiếc ghế. 
- Anh…anh đúng là đồ tiểu nhân. 
- Tiểu nhân? Cô nói cũng gần đúng. 
- Tuấn Dũng này tiểu nhân nên tổng quản trị mới gả con gái cho. Rồi con gái ông ta phản bội, Tuấn Dũng này cũng trở thành kẻ tiểu nhân. Ha…ha…ha. Cô gán ghép cho tôi! cái tên khá hay. Nhưng cô nghe cho rõ đây, Lam Tiên. Hãy dẹp bỏ giấc mơ tự do với người tình của cô đi. 
LAM TIÊN rũ xuống như người bại trận. Cô không ngờ việc làm vô cùng cẩn thận của cô mà Tuấn Dũng cũng biết. Anh không phải là người đàn ông vũ phu, nhưng chỉ cần anh giữ cô lại bên mình, tiền hành kế hoạch, không đả động gì đến thì cũng đủ để cô chết trong buồn tẻ và cô đơn. 
Bây giờ muốn cương cũng không xong, sẽ ảnh hưởng đến ba cô, 1 đời nuôi con lo lắng vì con, nay con gái mình mang tiếng ngoại tình. LAM TIÊN không dám tưởng tượng nổi lúc biết tin ba cô sẽ ra sao. 

Cách duy nhất hiện giờ là đấu dịu và chờ cơ hội thôi. Cô tin chắc Tuấn Dũng lòng không cứng như sắt thép đâu. 
- Tuấn Dũng à! Em chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với gia đình anh đừng nên quá căng thẳng. Tại trong cuộc sống gia đình, em không tìm được tình yêu nơi anh và con, nên em mới uất ức lên như vậy thôi. Làm bà tổng sung sướng không muốn, ai lại đi làm người tình để trốn chui trốn nhủi. 
Tuấn Dũng nhìn vợ, anh không biết trong cái đầu có sạn kia đang nghĩ gì. Nhưng đừng hòng qua mặt được anh. 
Ba mươi mấy tuổi đầu, kinh nghiệm thương trường, tình trườn anh không thiếu. Bộ mặt cáo già càng thảm hại thì càng nguy hiểm. Nhưng anh muốn biết LAM TIÊN định giở trò gì đây? 
- Anh cũng đâu muốn. Tại em buộc anh mà. 
- Thế thì xin lỗi vậy. 
Tuấn Dũng nắm tay vợ: 
- Vợ chồng chung sống bao năm nay, chúng ta đừng làm kẻ xa lạ nữa. Hãy cùng nhau lo cho con em nhé. 
LAM TIÊN ngả lên vai chồng: 
- Có người chồng tốt như anh mà em không biết, quả là điều ngu ngốc. 
Tuấn Dũng nắm nay tay vợ: 
- Mà em ngốc thật chứ bộ. 
Miệng thì vui vẻ cười nói, nhưng bên trong 2 người đều có suy nghĩ khác nhau. Cả 2 quá sành sỏi trong việc tìm ra phương kế đối với nhau. 
Thấy chồng im lặng, LAM TIÊN hỏi: 
- Anh đang nghĩ gì vậy? 
Tuấn Dũng nhướng mày: 
- Phải chi em đổi ý, cùng đi với anh và con về Việt Nam thì hay biết mấy. 
LAM TIÊN phụng phịu: 
- Đừng có ép em, có được không? Em chẳng thích đi Việt Nam tí nào cả. 
- Được rồi, không ép thì không ép nhưng em không đi, ai chăm sóc cho con đây? 
- Anh cho bà vú theo vậy? 
- Bà vú đã già rồi, đi xa không hay lắm. Với lại, vú đâu rành TV. 
LAM TIÊN đề nghị: 
- Hay là Giao Nguyệt đi với anh. 
Tuấn Dũng lắc đầu: 
- Càng không được. Anh đã đi thì Giao Nguyệt phải ở lại. Công ty không thể không có người điều hành. 
LAM TIÊN thắc mắc: 
- Anh định đi bao lâu mà phải phân công việc dữ vậy? 
- Anh chưa quyết định là bao lâu. Nhưng chuyến đi lần này là để anh khảo sát thị trường cho nên thời gian không hạn định, bao giờ xong thì về. 
- Vậy nếu như anh tin tưởng, em sẽ giúp anh trong thời gian vắng mặt ở công ty. 
Tuấn Dũng vờ ngạc nhiên: 
- Thật sao? Em mà làm được gì? 
- Lúc trước em đã từng làm thư ký cho anh chứ bộ. 
Tuấn Dũng bẹo má LAM TIÊN: 
- Cám ơn em, nhưng anh chỉ yêu cầu em ở nhà nghỉ cho khoẻ là được rồi. Mọi việc ở công ty đã có người khác lo. 
- Anh không tin em? 
- Không phải. Anh chỉ sợ em mệt thôi. 
- Vậy còn việc ai sẽ chăm sóc cho Tuấn Hải? 
- Cái đó anh tự lo được. 
Tuấn Dũng đỡ vợ đứng dậy: 
- Cũng khá khuya rồi, em vào phòng nghỉ trước đi. Anh sang phòng con chút. 
Tuấn Dũng rời LAM TIÊN, anh muốn lượm giọng khi nghe những lời nói mà từ trước tới giờ anh chưa nghe ở miệng vợ mình. 
Ôi! Thật là miệng lưỡi đàn bà, hèn gì đàn ông chết vì những lời nói ngọt ngào kia cũng phải.
Chương 4
-Đẩy cửa phòng con trai, Tuấn Dũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tuấn Hải vẫn còn thức và bà vú đang dỗ dành. 
Vừa thấy anh, Tuấn Hải ào đến, khuôn mặt mếu máo: 
- Ba! 
Tuấn Dũng cúi xuống bế cậu bé: 
- Nào, con trai! Có gì từ từ nói ba nghe chứ đừng khóc nhè như vậy, xấu lắm. 
Vú Huyền rời chỗ mình đang ngồi: 
- Thưa ông chủ, lúc nãy cậu chủ xuống lầu…tôi!…tôi! không cản kịp. 
Tuấn Hải híc híc: 
- Ba! Sao ba mẹ cãi nhau hoài vậy? Có phải vì con không ngoan không? 
Đặt con xuống giường, Tuấn Dũng lắc đầu: 
- Không phải. 
- Vậy sao… 
Tuấn Dũng quay sang vú Huyền: 
- Vú về phòng mình đi, để tôi! dỗ Tuấn Hải ngủ cho. 
- Nhưng mà ông chủ… 
- Đêm nay tôi! ngủ lại đây với Tuấn Hải, vú không cần bận tâm. 
Cậu bé vỗ tay: 
- Hoan hô ba. Vú ơi! Vú đi ngủ đi, chúc vú ngủ ngon. 
- Chúc ông chủ, chúc cậu chủ ngủ ngon. 
Vú Huyền vừa khuất, Tuấn Dũng bẹo má con: 
- Nào, có thắc mắc gì cứ hỏi ba. 
Cậu bé nhõng nhẽo: 
- Ba ơi! Từ nay về sau ba qua đây ngủ với con luôn nha. Con thích ba dỗ ngủ và nghe ba kể chuyện. 
- Thế còn vú Huyền? 
- Vú ấy kể chuyện không hay bằng ba. Với lại, vú ấy già rồi, con muốn cho vú ngủ sớm 1 tí. 
- Còn ba không già sao? 
Cậu bé lắc đầu: 
- Ba chưa có già đâu, ba còn trẻ và đẹp trai lắm. 
Tuấn Dũng bật cười: 
- Khỉ con! 
Cậu bé níu tay nằn nì: 
- Ba ơi! Ba hứa là ngủ với con hoài nha 
- Ba…công việc của ba rất nhiều, đi về khuya lắm. 
- Sao ba không nhờ chú Vĩ Nam giúp ba? Con nghe nói làm nhiều có hại đến sức khoẻ đó. 
Tuấn Dũng cảm động: 
- Con ngoan. Hay là để ba nói với mẹ qua ngủ với con. 
Cậu bé giãy nảy: 
- Con không chịu, con chỉ thích ngủ với ba thôi. 
- Sao vậy? 
- Mẹ lúc nào cũng đánh con, la hét con làm con sợ lắm. 
Cậu bé giận dỗi quay mặt vào trong: 
- Nếu ba không thích ngủ với con thì con cũng không ép ba đâu. Con ngủ 1 mình được rồi. 
Tuấn Dũng chuồi người nằm xuống bên con: 
- Thôi được rồi, ba hứa sẽ ngủ với con. Nhưng con phải nghe lời ba. Nếu tối ba có về trễ thì con cứ ngủ trước đừng thức đợi ba. 
- Dạ. 
Cậu bé chợt hỏi: 
- Ba ơi, lúc còn nhỏ như con, ba có ngoan không? 
- Dĩ nhiên rồi, ngoan hơn con nhiều nữa là. 
- Vậy bà nội có đánh ba như mẹ đánh con bây giờ không? 
- Không. Bà nội rất thương ba. 
- Thế sao mẹ không thương con. Con ngoan nhất nhà mà mẹ vẫn đánh con. Có khi vú Huyền can mà mẹ cũng đánh luôn cả vú Huyền. Mới hôm qua đây, mẹ xô vú Huyền xuống sàn nhà làm vú bị bầm tay. Đau lắm đó ba, nhưng vú không dám khóc. Con nói để con về méc ba, vú không cho, vú sợ mẹ sẽ gây với ba. 
Cậu bé níu tay Tuấn Dũng: 
- Ba ơi! Sao mẹ dữ quá vậy? Con thường nghe ba dạy bảo phải yêu thương kính trọng người già. Tại sao mẹ không yêu thương và kính trọng vú vậy ba? 
Suy nghĩ non nớt của trẻ thơ mà Tuấn Dũng không làm sao mà tra! lời được. Chính mắt nó thấy thì càng không thể biện minh. Nhưng chẳng lẽ nói lên sự thật thì Tuấn Hải sẽ nghĩ về LAM TIÊN như thế nào đây. 1 người mẹ hung dữ và vô trách nhiệm. 
Tuấn Dũng thở dài, Tuấn Hải thật vô phước khi được sinh ra bởi 1 người mẹ như vậy. Thằng bé mới chỉ ba, bốn tuổi đầu mà phải chịu những trận đòn roi quát mắng, còn sự khủng khiếp nào bằng. Anh không ngờ LAM TIÊN đã quá nhiều thay đổi. 
Tuấn Dũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chứ anh không biết giải thích như thế nào cho con hiểu. Tại tính tình và sự lạnh nhạt của LAM TIÊN mà từ nhỏ Tuấn Hải đã không muốn gần gũi, cậu bé như không còn cảm nhận được tình cảm của người mẹ. Đôi khi cậu bé hỏi LAM TIÊN có phải là mẹ ruột không, làm cho Tuấn Dũng giật mình. 
Không gần gũi, không vỗ về chăm sóc nên Tuấn Hải hầu như quên đi mình đã có 1 người mẹ, chỉ biết có ba và vú thôi. 
Cậu bé lay nhẹ tay anh: 
- Ba! Con chưa ngủ mà ba đã ngủ rồi sao? 
Tuấn Dũng yêu thương vuốt tóc con: 
- Ba chưa có ngủ. À, Tuấn Hải này! Con có thích đi du lịch không? 
- Dạ, thích lắm. Nhưng mà đi với ai? 
- Ba và chú Vĩ Nam. 
- Có mẹ không ba? 
- Con muốn mẹ theo à? 
- Không. Có mẹ theo con không được vui. Vậy mình đi du lịch ở đâu vậy ba? 
- Việt Nam. Con có khái niệm về Việt Nam không? 
- Con chỉ nghe vú nói Việt Nam là quê hương của bà nội. 
- Phải rồi. 
- Chắc Việt Nam đẹp lắm hả ba? 
- Cõ lẽ, vì ba cũng chưa đến đó bao giờ. Nhưng ba xem trên 1 tạp chí, quê hương của bà nội con như 1 huyền thoại. 
Cậu bé ngây ngô: 
- Huyền thoại là sao hả ba? 
- À! Như là đất mẹ anh hùng vậy mà. 
Cậu bé nhíu mày như người lớn: 
- Con không hiểu? 
- Sau này lớn lên con sẽ hiểu. 
- Tại sao không phải là bây giờ hả ba? 
- Vì có những chuyện chỉ có người lớn mới hiểu thôi. 
- Vậy con sẽ không hỏi nữa. Đợi con lớn bằng ba thì tự động con sẽ hiểu phải không? 
- Đúng rồi. 
Tuấn Dũng ướm lời: 
- Chúng ta đi du lịch không có vú theo. Vậy ba thuê cô giáo vừa chăm sóc con, vừa dạy con học, con có chịu không Tuấn Hải? 
- Sao vú không đi theo được hả ba? 
- Tại vú già rồi, đi máy bay sẽ bị mệt. 
- Nhưng cô giáo dạy con phải là người hiền thật hiền, biết hát ru con ngủ, biết kể chuyện cho con nghe nè. 
- Ừ. 
- Còn đòi hỏi gì nữa không? 
- Dạ hết. 
- Vậy thì con nhắm mắt ngủ đi! 
- Nhưng ba phải kể chuyện… 
- Được rồi, ba sẽ kể cho con nghe chuyện cổ tích Việt Nam, “Tấm Cám”. 
- Ngày xưa, gia đình nọ có 1 cô con gái tên là Tấm, chẳng may mẹ mất sớm, cha cô Tấm bước thêm bước nữa, cưới bà vợ kế có đứa con gái là cô Cám. 2 chị em cùng cha khác mẹ mà tính tình càng khác nhau hơn. Cô tấm dịu dàng, xinh đẹp….

1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 17 |
Đã được xem 52107 lần
Sưu tầm bởi: Camchuong
Cập nhật ngày 03/06/2011


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha