Em có mong đâu có đợi đâu
Đem chi Đông đến gọi thêm sầu
Với em tất cả giờ vô nghĩa
Nhưng vẫn yêu đời... yêu mùa xuân.
Thế đấy, em là thế đấy. Em dại gì mà trông đợi gió mùa hiu hắt, dại gì mà ngóng Đông rét muớt làm uớt cả đôi vai gầy guộc. Nhưng mùa vẫn cứ ùa về, mang theo gió bấc buốt giá, đôi bàn tay em run rẩy bởi mùa về làm hư hao một cuộc tình xa. Tình anh giờ như một khách lãng du ở trọ. Cứ chập chờn đến rồi đi như một chiếc bóng ẩn hiện không có hình, cũng chẳng có dáng. Gió Đông về rồi, em đem tình hong gió phơi khô. Vắt cạn hờn, giận, thuơng, nhớ cho đặc quánh lại thành một hòn rồi đem thả xuống con dốc tình cho nó lăn quay,nghiêng ngã.
Với em tất cả giờ vô nghĩa. Nhưng anh ơi...chỉ với tình yêu của anh thôi (trái tim em có nhiều vách ngăn lắm, em sẽ chứa đựng những Tình yêu khác). Còn cuộc sống, em vẫn yêu đời, yêu mùa xuân. Em sẽ vẽ lên Tình yêu của anh bằng cây bút chì, để có thể tẩy, xoá, bôi một cách dễ dàng.
Này anh, anh vui không? Khi luớt qua những cuộc tình chóng vánh, hời hợt, như đứa trẻ thèm khát một món đồ chơi này rồi đồ chơi khác. Ngần đó thôi, chưa đủ để con tim anh võ vàng những đớn hèn sao anh? “Rồi em sẽ hiểu”, anh cứ ngân nga mãi cái điệp khúc ấy, đến nỗi không muốn nhớ nó vẫn cứ luợn lờ truớc mặt. Em không ngoan ngoãn và dịu dàng đến độ chấp nhận nó như một lý do. Đâu phải đôi môi phải bậc thành tiếng dòn tan, khanh khách mới biết mình cưòi. Đâu phải có những giọt nuớc tan ra nóng bỏng trên hai khoé mắt, mới biết rằng mình đang khóc. Phải không anh? Phải không em?
Nguyền.
Em cúi đầu ngoan ngoãn như một con Chiên ngoan đạo của Chúa. Và rồi tự khoanh tròn khép kín cho những nối đau nằm yên ngự trị. Còn những gì nhìn thấy đụơc, ngửi đuợc....em sẽ đem đốt nó thành trò tàn. Dẫu biết chắc chắn mùi tro sẽ xồng sộc hắt nguợc lại vào mắt em cay xè. Còn duy nhất một điều em muốn giữ lại, đó là câu bông đùa ngày ta hội ngộ sau một chuyến xa cách dài. Lần nữa, và lần cuối em xin nhắc lại cho hoan tràn một kỷ niệm trong veo.
- Em muốn ôm anh đuợc không?
- Anh có quyền ôm em laị không nè?
Và khi anh cuời. Em chưa kịp nhốt lại nụ cuời Ngân tình trong biếc. Cả hai đã níu mình bối rối, vụng về, mặc kệ nguời qua lại. Ta cứ mãi miết một cách ngoan tình. Vậy mà tất cả giờ đã nguội lạnh, tắt lịm như gió mùa Đông, chỉ cần đem hong ra là đã khô khốc, em rút tay lại nghẹn ngào như ta từng chỉ có những cái chạm nhẹ nhàng, mong manh.
EM HONG TÌNH CHO GIÓ PHƠI KHÔ.
Đừng trách em bạc bẽo, lạnh lùng và nhẫn tâm. Bởi Tình yêu kia giờ quá xa xỉ, phù phiếm. Nhiệm vụ em bây giờ là phải Vứt - Bỏ - Chôn mọi thứ khuất lấp cho hả hê cảm giác đến du miên. Giao trái tim em vào tay anh là em biết chưa bao giờ mình khôn. Nhớ mãi câu hát sao nó đúng với bản chất của Tình yêu anh - em đến thế: "Em trao cả cho anh một con tim dào dạt, anh trả lại cho em nỗi buồn đau tan nát".
Bĩnh tĩnh đi em. Ngoan...
Tự nhủ với mình như thế, và đưa tay lên áp vào bên trái nơi có con tim nhỏ bé đang thổn thức trong lồng ngực. Đừng ngụp lặn giữa ranh giới lao đao vời vợi như thế nữa. Hãy quyết toán một lần. Hoạch định đi, cho cảm xúc bớt rong rêu, con tim bớt xơ xác. Cứ ồm đồm và hành hạ như thế có được gì.
Bỏ. Và Quên đi nhé! Nhóc Thùy ngoan ơi. Đã đem tình hong gió phơi khô rồi, không còn linh hồn nữa đâu mà rỉ rã mãi hoài cái khúc tình du này nhé. Cảm xúc thì vô hạn, lột trần sao hết, đừng tự thiêu mình trong ngơ ngác. Háo hức tìm một con đường khác mà rẽ, mà đứng.
Đi đi...đừng quay đầu lại. Hãy vẽ bức tranh tình yêu khác Xanh hơn, Hồng hơn, Ngào ngạt hơn. Thế nhé Trái tim Ngoan ơi.
Thùy Dương viết vào đêm 27/12/2011
Tặng riêng một người.