Gia đình thân yêu
Tác giả: SưuTầm
|
Năm tôi lên 8, bố vào nam làm việc. mẹ mới sinh em bé, chưa thể vào theo. Tôi đi trước cùng bố. buổi sáng đầu tiên tôi nhập học ở trường mới, hai bố con dậy rất sớm. bố nấu mì, ủi đồ cho tôi. |
. Tuy nhiên, chải mái tóc dài xù bông của tôi thì bố thua cuộc. đành dùng dây chun buộc túm lên sau gáy, giống như buộc một bó rơm. Sân trường đã vắng hoe. thình lình, một thằng nhóc lao thẳng về phía bố con tôi. Nó dừng két lại, chặn đường. nhìn thẳng vào mắt tôi, nó ngoác miệng rất to, hét:”á…á…á…!”. Sau đó, nó quay lưng chạy biến. tôi òa khóc lên. Bố xoa dịu:”cậu nhóc ấy thấy con là người lạ, nên hù dọa tí chút thôi!”. Tôi vào lớp. cô giáo dẫn tôi đến chỗ ngồi. cùng bàn với tôi, chính là tên nhóc có tiếng hét chói tai ghê rợn. năm lớp 3, là năm học khác thường. không hiểu sao, Quang, thằng bạn cùng bàn, ghét mái tóc của tôi kinh khủng. ghét hơn cả giọng nóimà nó hay uốn éo nhại theo. Giờ ra chơi, chỉ cần tôi lơ đễnh một chút, Quang lao tới như tên bắn. chộp lấy tóc tôi, giật mạnh. Tôi đuổi Quang tới kì cùng, và túm được là khọng thương xót, tống thẳng vào mũi nó một cú trời giáng. Tan học, tôi đứng chờ bố đón. Thằng bạn cũng chờ người nhà. Cả hai gườm gườm nhau, dè chừng. phải rất lâu bố mới nhận ra tôitrong đám con nít lâu nhâu, với một bên tay áo rách tươm, mái tóc rối tinh rối mù. Bên kia, kẻ thù cũng đang mách vơi má. Má Quang xăm xăm đi về phía hai bố con tôi. Thế nhưng, khi má nó nhìn thấy vẻ tang thương của tôi và bố tôi nhìn thấy cái mũi bầm dập của thằng nhóc, nỗi giữ giằn tan biến. bố đặt tôi lên yên sau xe máy, rồ ga phóng đi thật nhanh. Bố viết thư cho mẹ. mẹ ra lệnh cho tôi cắt tóc. ở tiệm người ta cắt phéng mái tóc của tôi đến mang tai, tỉa mỏng. trong gương trông tôi như thằng oắt con. Bỗng dưng, tôi rất lo sợ. chắc chắn với mái tóc xấu xí này, thằng Quang càng đánh tôi tợn hơn. Nhưng, bỗng nhiên thằng Quang không đánh tôi nữa. có lần, chạy len cầu thang tôi bị ngã vì đôi giày găng – đan bị tuột quai. Thằng bạn còn kéo tôi dậy, hí húi xỏ lại quai giầy cho tôi. Lâu lâu, nó cho tôi mượn bút thước, sách truyện mới. khi tôi vào lớp, nó ngước nhìn tôi rất nhanh, quay đi vẻ mặt thật đáng ngờ. dù sao tôi cũng thoải mái và dễ chịu hơn khi dến lớp. một hôm tôi nhận ra trong quyển tâp toán có một mẩu giấy gấp đôi:”tao khoái mày rồi đó. Tao nghĩ mày rất dễ thương, tóc mới chủ mày cũng đẹp. tao và mày chơi với nhau hoài nhá…”. Còn rất dài nữa. cuối lá thư, chữ ký giống như con giun đất, chính là thằng Quang. Tôi cáu kỉnh méc bố về lá thư ” tỉnh tò”. Bố đòi đọc rồi cười vang. ồ, chỉ là lời nói của bạn bè với nhau thôi mà. Quang bây giờ vẫn là bạn thân của tôi. Một lần kia, cậu ấy tiết lộ cho tôi một bí mật. cái năm lớp 3 ấy, có lần bố tôi gặp riêng Quang, mời cậu ta đi ăn kem, trò chuyện như hai người đàn ông với nhauvề những khó khăn phải chăm sóc một bé gái… kể song chuyện, Quang cười :”bố cậu hồi ấy bảo tớ, người ta chỉ tự tin khi được thương yêu”. Tôi lặng thinh. Xúc động làm sao khi nghĩ về bao nhiêu điều kỳ diệu bố đã lặng lẽ làm cho con gái bé bỏng của mình.
Đã được xem 1842 lần
Sưu tầm bởi: NhiThieuGia
Cập nhật ngày 21/05/2008
CẢM NHẬN |
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này! |
|
|