Sa mạc tâm hồn nơi phải đi qua
Đã làm anh mỏi mệt chừng nào
Đến hy vọng cũng không còn mơ nữa.
Đôi mắt Người nhợt nhạt chứa ánh nhìn rỗng không
Như một đêm tối trời không ngôi sao trú ngụ.
Và ta chợt hiểu tình yêu là thế đấy
Ngay cả khi trái tim không còn thuộc về nhau
Chỉ đơn giản để chúng mình chứng tỏ
Sống trên đời sống có ích thôi.
Và ta vẫn yêu nhau như thế đấy
Khi Người nói: Tiến lên, tại sao không?
Chẳng mơ thiên đường, thôi ôm ảo ảnh
Một chút tình như nỗi niềm ủi an.
Chỉ một cử động bàn tay, nụ cười hờn dỗi
Trong sương mờ buổi sáng sắp phai đi
Một làn hương ngả vào quên lãng.
Sa mạc tâm hồn nơi phải đi qua
Đã làm anh mỏi mệt chừng nào
Vì thế nên rời xa em mãi mãi.
Nhưng mắt Người nhợt nhạt rỗng không
Khiến em phải thú nhận trong lòng
Đêm tối trời ấy Người đã tới
Cùng một đoá sao trĩu trên tay.
Nếu một ngày nào đó Anh cũng là kỷ niệm của em, thì em vẫn yêu anh là nhiều nhất. rồi mai đây sẽ có nguời lo cho em từng buớc, nhưng em luôn mang trong lòng một nguời dạy em biết vững tin.
Em ngồi nghĩ về anh rồi lại hát
"Em đừng ngồi buồn,
và đừng nói những lời giận hờn.
Ðể bầu trời xanh ngát
như màu xanh trong mắt em.
Em hãy nhìn vào cuộc đời,
trong một đời có những cuộc đời
Em hãy nhìn vào lòng người,
trong mỗi người có cả mọi người,
có em và có tôi.." .................Có cả Em và có cả Anh........
Có thể em quá lãng mạn, nhưng khi yêu chẳng ai muốn dối lòng. Anh ơi! em chẳng đủ niềm tin để cững buớc cùng Anh? Em phải làm gì để cùng Anh đi hết con đuờng phía truớc ! em chưa đủ niềm tin với Anh! Ấy vậy mà sao cứ yêu anh như thế đấy.
Chỉ khi nào cuộc đời chúng ta hòa hợp và soi vào trong nhau thì khi ấy tình yêu là tận cùng đúng không Anh?