Em biết mình đang bị ức chế. Rất muốn nói cho anh hiểu nhưng em không thể nói gì trong lúc này. Điều duy nhất em muốn làm lúc này là im lặng và trốn chạy.
Em muốn trốn chạy không phải vì em không yêu anh, cũng không phải vì em không cần anh mà vì bản thân em bắt đầu cảm thấy lo sợ. Đã 2 lần yêu và tin tưởng rồi 2 lần tan vỡ dường như làm cho em luôn ngờ vực vào tình cảm người đàn ông khác dành cho mình và ngờ vực cả chính em.
Cho đến bây giờ em vẫn chưa dám tin rằng anh đã thật sự yêu em và muốn em trở thành gia đình của anh khi anh vẫn dành điều sâu thẳm nhất cho chị ấy. Khi chi ấy gọi về anh vẫn nồng nàn làm em nhói lòng quá.
Nhặt nhạnh như kí ức giữa em và anh sao v ụn vặt quá.. Em mơ hồ nhận ra anh muốn em bên cạnh anh đơn giản không phải vì anh yêu em mà chỉ vì em cần em lúc này.. Như lấp 1 khoảng trống nào đó cho anh.
Em biết anh là người tình cảm nhưng điều đó chưa đủ để em thấy bình yên thật sự. Em trân trọng những gì mà anh dành cho em nhưng lần này em sẽ cho phép mình trốn chạy.
Em sợ một lần nữa cuộc sống của em lại bị xáo trộn bởi những kỷ niệm của anh và chị ấy.Và em chưa đủ niềm tin ở bên cạnh anh khi mọi người vẫn cho rằng em mãi mãi chỉ là người thay thế chị ấy trong trái tim anh.