Em đã phải đấu tranh với chính mình để không phải gọi điện thoại vì nhớ anh. Nhưng đến khi sự chịu đựng đó vượt ngoài khả năng của em thì anh lại gọi cho em. Anh có biết rằng em vui thế nào không? Rồi chúng mình đã nói với nhau rất nhiều điều. Anh không nói ra, nhưng em biết rằng anh cũng rất nhớ em.
Anh nói rằng, anh cũng có những cảm xúc, những tình cảm riêng và anh không thể nói cùng em, vì làm như vậy sẽ càng khó cho em hơn. Anh muốn mọi chuyện nên chấm dứt, không thể tiếp tục như thế này nữa. Nhưng sao anh vẫn nghe điện thoại, sao anh vẫn không ngừng nói chuyện cùng em? Anh cũng đã không thể vượt qua chính mình...
Chúng mình đều ý thức được rằng việc chúng mình làm là không đúng, vì... anh đã có vợ và con. Anh nói đúng, mình phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm. Anh và em đã gần gũi nhau trên mức bình thường, nhưng chúng ta vẫn chưa đi quá giới hạn.
Giống như em đã nói với anh: em không biết tình cảm của mình có phải là tình yêu hay không. Nhưng cảm giác được gần anh, hôn anh là rất đặc biệt. Những người đàn ông em đã từng quen, từng hôn chưa ai mang lại cho em được cảm giác như vậy cả. Em cũng là một con người, em muốn sống một cuộc sống của chính mình. Em đã tìm được cảm giác em muốn có ở anh, chỉ cần được ở bên anh như thế một lần nữa thôi (và dĩ nhiên là không đi quá giới hạn) em chỉ muốn được ở bên anh, hôn anh và nằm trong vòng tay anh thêm một lần nữa.
Em không muốn làm gì để rồi sau này phải hối hận. Nhưng em cũng không muốn quên anh, quên đi cảm giác mà có thể cả cuộc đời còn lại em sẽ không thể tìm thấy được.
Hãy hiểu cho em!