"Người đi một nửa hồn tôi mấtMột nửa hồn tôi hóa dại khờ"(Xuân Diệu)Người ấy và nó giờ đây đã xa nhau rồi. Xa vĩnh viễn. Còn lại nó một mình ở cái thành phố ồn ào, xô bồ này. Bây giờ đang độ vào xuân. Những dòng người nối đuôi nhau bất tận. Những phong bao lì xì đỏ, câu đối may mắn, rồi lại mai đào, vạn thọ, giày dép, túi xách... được bày bán dọc theo vỉa hè. Khuôn mặt ai cũng hớn hở chờ mong được trở về đoàn tụ cùng gia đình. Người ấy của nó cũng đang hòa theo dòng người đó, có mặt trên những chuyến xe về quê ăn Tết. Có lẽ giờ này người ấy không biết hay không bận tâm lắm về một kẻ ở lại đang cố gửi thương nhớ của mình theo chuyến xe xuôi về Bắc. Nó biết tâm trạng anh đang háo hức được gặp lại gia đình sau một năm đi làm ăn xa. Bởi thế mà anh viết đơn xin nghỉ phép sớm măc dù vẫn biết chỉ còn làm cùng với nhau một tuần nữa thôi.Nó giận bản thân mình bướng bỉnh quá. Cái vẻ ngạo mạn, kiêu kỳ của cái tuổi 23 không cho phép nó dễ dàng bị bất kỳ ai cưa đổ. Nó cười thầm trong lòng, tự chúc mừng chiến thắng của bản thân khi đã làm anh phải trồng cây si dài dài. Nó biết anh quan tâm đến nó nhiều lắm. Trong mỗi ánh mắt anh dành mọi tình cảm, trái tim cho nó. Vậy mà hầu như lần nào nó cũng né tránh cái ánh mắt đấy. Một phần vì bản tính bướng bỉnh mà nó không quen đáp trả lại, một phần nữa vì nó đang muốn thử thách anh. Điều này chỉ duy nhất mình nó biết. Anh không biết và bạn bè của hai người cũng không. Thế nên anh thất vọng lắm. Nó hiểu anh mà sao vẫn làm khó anh hoài hoài. Anh không còn trẻ trung, nhí nhố như cái đám con trai mới lớn trong lớp nó. Anh mang cái vẻ chững chạc, trưởng thành của một người đàn ông đã đến tuổi ổn định về sự nghiệp và chuẩn bị lập gia đình. Thế nên anh không thể cho nó những lời nói có cánh, những cử chỉ quan tâm lộ liễu để cả thiên hạ ai cũng biết anh thích nó. Thế nên câu chuyện này chỉ có hai nhân vật chính biết mà thôi.
Biết anh một thời gian nó thấy anh là người dở ăn nói, thẳng thắn nhưng cực kỳ tháo vát và tốt bụng. "Một người đàn ông như thế bây giờ khó tìm lắm đó" bạn nó đã nói đằng sau lưng nó như thế sau khi nghe nó kể chuyện về anh. Mọi ý thích của nó là một mệnh lệnh đối với anh. Mặc cho nó nhăn mặt nhăn mũi, giả vờ chê lấy chê để khi anh mang về cho nó điều nó thích vậy mà anh vẫn vui. Nó vẫn còn nhớ lắm khuôn mặt rạng rỡ, hớn hở như trẻ nhỏ về khoe điểm mười với mẹ của anh những lúc ấy. Thỉnh thoảng đang ngồi làm việc linh tính mách bảo nó rằng có ai đó đang nhìn mình. Ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của anh. Cái nhìn trìu mến nhưng lặng lẽ. Nó trách anh nhiều lắm. Tại sao thíc h người ta mà không nói ra. Hay là anh chỉ đang trêu đùa tình cảm của nó. Cái cảm giác đó làm cho nó càng ngày càng đẩy anh ra xa, thật xa...Và bây giờ thì xa mãi mãi.Hôm chia tay anh cứ đứng lỳ chỗ nó hoài. Chỉ chúc nó về quê ăn Tết vui vẻ và gặp nhiều thành công trong công việc mới. Đúng là anh. Lúc nào cũng không biết cách nói chuyện. Khi ấy nó cảm thấy trong lòng đang dần mất đi một điều gì có ý nghĩa rất nhiều, vừa là cái cảm giác thương anh lẫn quý trọng anh. Vẫn còn một chút kiêu hãnh đủ để nó mỉm cười chúc lại. Chúc anh năm nay sẽ lấy vợ và hôm đám cưới nhớ đừng quên em gái nhé. (Ừ thì người ta đã đến tuổi lập gia đình rồi). Nó tự an ủi bản thân là nó đâu có quyền gì để giữ anh lại. Anh và nó chỉ có duyên làm bạn của nhau mà thôi.