Em àh! Dù anh biết tất cả đã qua rồi, chỉ còn là giấc mơ một giấc mơ có anh và em nhưng tại sao anh vẫn chờ vẫn mong có một ngày em trở về với anh dù chỉ là trong giấc mơ.
Thật sự là anh không còn đủ sức bước tiếp nữa em àh...anh bỏ cuộc...anh bỏ cuộc...anh thất bại thật rồi...anh phải quên, phải quên những gì có liên quan đến em...Quên đi những kỉ niệm có hình bóng em...Thật sự anh cảm thấy mình rất vô dụng anh không đủ sức mang em về bên anh.
Tại sao mỗi lúc viết Entry về em nước mắt anh cứ rơi? Tại sao anh không thể cứng rắn như cái vẻ bề ngoài của anh? anh rất muốn gặp em nhưng anh lại sợ...sợ anh không thể kiếm nén được chính mình, anh sợ anh sẽ khóc trước mặt em. Từ lúc vắng em anh cảm thấy cô đơn lắm, ngay cả khi anh ở chổ đông người.
Tại sao? Tại sao anh lại buồn khi em ra đi? em đã không muốn ở bên anh thì anh cố níu kéo để làm gì ?
Tại sao anh lại lừa dối chính mình? anh không quên được em, em có biết không? Dù là bao nhiêu thời gian trôi qua đi nữa anh vẫn trả lời rằng anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm. Vì em anh có thể làm tất cả.
Mấy tháng trôi qua chưa bao giờ anh không nhớ đến em... Xa nhau nữa vòng trái đất, không thư từ, không điện thoại... Có lẽ bây giờ em đã hạnh phúc bên người khác rồi chắc em không còn nhớ đến anh đâu đúng không? Anh mong khi gặp lại em lần cuối mong em là em của ngày nào. Dù không còn là gì của nhau nữa nhưng em àh hãy sống thật tốt hãy là chính em, anh muốn nhìn thấy em thật hạnh phúc, anh chỉ thật sự hạnh phúc khi nhìn thấy em hạnh phúc thôi em hiểu không? !!! Chúc...em.... Hạnh Phúc !!! mong rằng sẽ gặp lại sao nhiều năm nữa !!!