A ạ!e sợ lắm,sợ từ cái ngày à e và a chia tay, sợ 1 ai đó nhắc đến a,sợ sẽ thấy a cùng người con gái khác.
E đâm ra sợ tất cả,sợ cả khi ra đường,e chỉ muốn chui rút trong căn phòng mà thôi.
E sợ buồn khi nghĩ đến a nhưng e lại nghe những bản nhạc cùng tâm trạng với e,e lại càng nghĩ về a nhìu hơn.
E sợ sẽ gặp a ngoài đường,e sẽ ko bik mình phải làm thế nào,cười với a hay giả vờ như ko thấy a,ko quen bik.
E sợ phải nhớ đến những kn của chúng ta,e sợ đến mỗi giờ mà trước kia chúng ta hay nhắn tin cùng nhau,sợ cả những con đường mà chúng ta từng đi.
E sợ e sẽ khóc,nhưng e lại muốn khóc để vơi bớt đi sự cô đơn,sợ hãi trong e,muốn từ những giọt nước mắt sẽ trôi đi sự đau đớn trong e,nhưng ko đâu a ạ !!!.
E muốn mình trách a thật nhìu để e có thể quên a,nhưng nó lại khác, ko như những gì e nghĩ.Có lẽ e đã quá dựa dẫm vào a,nên khi mất a,e hụt hẫng.Nhưng bi giờ e có thể tự lo một mình rồi a ạ.Không cần tới a nữa đâu.
Nhưng có một điều là e ko thể quên và chấp nhận được đó là e đã mất a vĩnh viễn và giờ a đã vui bên người khác.Ngàn lần e chúc a hạnh phúc,nhưng cũng ngàn lần e hận a vô cùng.
Tạm biệt a,tạm biệt người e iu.
Vĩnh viễn./.