chưa lúc nào tôi lại thấy đau đớn đến vậy. lòng đau như bị ai đó cầm dao đâm vào tim. tại sao .tại sao. cứ bắt đầu rồi lại kết thúc và rồi lại bắt đầu.. liệu có phải tôi đã đi lầm đg lạc lối. ông trời cho tôi phải như vậy để phải từ đau đớn mà đi lên chăng? t bị đau đớn cảm giác như bị sua đuổi, bị coi thường. khả năng của tôi ah? bằng đc ai chứ. tôi đã cứng đầu. kiêu căng, với lòng tự trọng cao bằng trời.. nhưng tôi ko nghỉ là mình sai. niềm tin ko bao giờ tắt. chỗ này ko cần thì tôi đi chỗ khác, tôi sẽ đi đến nơi mà ở đó ng ta cần tôi. t cứ đi và đi. bjo t ko biết t còn đủ tự tin đến ngày mai nữa ko vì 1 sự thật tuy phủ phàng nhưng vẫn mãi là sự thật: con ng đó giám bảo với tôi rằng: em hãy về quê mà làm, đừng quá thật thà, đừng để ng ta bắt nạt... t buồn và càng đau đớn khi mãi mãi những câu nói đó cứ ám ảnh trong tâm trí của tôi. tôi về quê ư, sống dựa dẫm ư. anh chị em, bạn bè tôi đều ở đây tại sao tôi phải trở về chứ. t về mà có chỗ dựa sao. chẳng có ai cả. mà tính tôi mà thích dựa dẫm sao. sai rồi. 1 lần vấp ngã tôi sẽ càng cứng rắn hơn tôi sẽ phải bước và t sẽ chờ đến 1 ngày tôi sẽ khiến họ phải nghĩ khác về tôi. t sẽ ko dễ dàng để cho ng khác bắt nạt tôi 1 lần nữa đâu. hãy chờ đó. chờ đó. ... t chẳng có gì để mất. t sẽ đi đi bằng 2 bàn tay trắng. bố mẹ sẽ giúp đỡ tôi. việc gì t phải gục ngã trc những con ng hẹp hòi kiêu căng ngạo nạm đó.
tại sao lại có kiểu ng như vậy nhỉ. chà đạp bóc lột sức lao động của ng khác, rồi kiêu căng lên mặt lớn tiếng, coi thường ng khác, thế mà họ vẫn nghỉ rằng mình là ng tốt, độ luợng giàu tình cảm. độ lượng quá, tôi cảm ơn. nhưng là tốt hay xấu nhỉ.... tất nhiên ko phải là ng đáng để mình làm bạn rồi. hãy cố lên mà sống.. cá ơi.. cố lên... niềm tin và chiến thắng đang chờ ta....ye!