Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô
không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị,
gẫn gũi.
Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm.
Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng
nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng
mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng.
Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng
những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên
những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia
Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút
giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có
những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã
trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió
sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở
khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu
hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ
Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh
lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.
Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã
chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía
trước.
Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể
trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn.
Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có
thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì
Gió quá kiêu ngạo. Kiêu ngạo hay nhút nhát? Yêu mà không dám thể hiện,
hay không chịu thể hiện.
Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt
Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn
Còn Gió, ngày
ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không
bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - tình yêu. Thời
gian chẳng quay lại bao giờ.
Có những thứ đôi khi phải cúi
xuống người ta mới có thể lấy được nó. .
Đừng ví anh là gió.
Bởi gió vô tình.
Không ai bắt được đâu. .
Và em sẽ cảm nhận anh từ những nỗi đau, .
Khi gió ùa vào từng - cơn - thất - thường - mạnh quá. .
Lòng em có nghiêng ngã.
Về những lời yêu?... .
Đừng xui anh là gió.
Để suốt cuộc đời phải đỏ mắt xa em. .
Mải đi tìm một khoảng trời xanh.
Gánh nỗi nhớ ở hai đầu chờ đợi.
... Những cơn gió suốt đời không biết tuổi.
Cũng sẽ buồn khi hát khúc đơn côi! .