Hồi 3:
Vừa thấy bóng Tiểu Phi lấp ló ngoài đường, Tuyết Quyên quay sang Lam Yên nháy mắt, giả bộ than thở:
- Ầy! Lam Yên à, một lát là bao lâu rồi vậy?
Lam Yên thở dài:
- Bảy tuần hương rồi sư tỷ à! Mất toi cả buổi chiều, chán chết được.
- Sư muội lần này chắc không tha được nữa rồi. - Tuyết Quyên bâng khuâng nhìn lên trần nhà nói tiếp - Tội sẽ càng nặng nếu cứ thập thò ngoài cửa mà không chịu vào.
Tiểu Phi giật thót chạy vội vào bóp bóp vai Tuyết Quyên phụng phịu:
- Sư tỷ! Muội đâu có cố ý. Sư tỷ bỏ qua đi, muội biết sư tỷ là người khoan dung, dễ thương nhất trên đời mà.
Lam Yên nhìn Tiểu Phi:
- Vậy chắc tỷ tỷ này vứt ra hố rác rồi. Buồn thật!
Tiểu Phi lao vội đến chỗ Lam Yên:
- Lam Yên tỷ, tỷ nói gì thế. Muội thương tỷ nhất mà. Xem muội mua cho tỷ cái gì này - Vừa nói vừa lấy ra chiếc vòng xanh lam bằng cẩm thạch trông rất đẹp mắt.
- Thôi, cất đi. Tỷ đùa thôi. Mà chắc muội thấy kẹt nên mới đưa cho ta vật đẹp thế này chứ gì. - Gõ nhẹ lên đầu sư muội một cái rồi quay sang Tuyết Quyên - Ta đi tìm nhà trọ thôi tỷ tỷ.
Tuyết Quyên vui vẻ:
- Khỏi, quán trà này cũng là nhà trọ mà.
Nhận phòng, sắp xếp đồ đạc và dùng xong bữa. Tiểu Phi chạy đến chỗ Tuyết Quyên:
- Tuyết Quyên tỷ, chúng ta ra ngoài chơi đi, hôm nay là "Hội hoa đăng" mà.
Lam Yên hưởng ứng:
- Đúng đó tỷ, lâu lâu chúng ta chưa đi chơi.
Tuyết Quyên thấy thế đành gật đầu:
- Vậy ta đi.
Buổi tối ở Tương Dương náo nhiệt không kém gì buổi sáng nhưng không khí khác hẳn. Buổi sáng người nào người nấy đều lo buôn bán. Buổi tối khung cảnh mới thật sự thoải mái, mọi người đổ ra đường vui chơi, các loại đèn thi nhau tỏa sáng, lung linh cả một góc trời.
Ba tỷ muội chơi đùa vui vẻ. Đang đi thì cả ba đều cảm thấy có luồng sát khí đằng sau lưng. Vội vàng quay qua một bên né lưỡi kiếm của tên bịt mặt, nhìn cũng biết chỉ là tên vớ vẩn. Tiểu Phi nhanh chóng kẹp lưỡi kiếm vào hai ngón tay, Tuyết Quyên và Lam Yên dang chân đá cho hắn một cú. Nếu không có cái cột đằng sau có lẽ tên bịt mặt cũng làm một cú dộng đầu xuống đất. Quay người định chạy trốn thì lưỡi kiếm của Tiểu Phi cắm phập vào vách tường trước mặt khiến hắn bủn rủn ngồi bệt xuống.
Khi thấy quân lính nháo nhác đi đến cả ba mới yên tâm sự việc chỉ là ngẫu nhiên, không liên quan tới mình thì quay gót đi thẳng.
Đang cùng hai tỷ xem tấu nhạc bên bờ sông, Tiểu Phi mới sực nhớ còn quên thanh kiếm. Vội vàng quay lại không nói cho nhị vị sư tỷ một câu. Hoảng hốt khi thấy thanh kiếm thân yêu không còn ở chỗ cũ, chỉ có một vết đâm sâu hoắm trên bức vách. Xục xạo khắc xung quanh vẫn không thấy. Một giọng nói vang lên từ đằng sau:
- Cô nương đang tìm vật này hả?
Giật mình quay lại, hóa ra là chàng thư sinh bữa nọ, trên tay cầm thanh kiếm. Tiểu Phi cất lời:
- Lại là ngươi à. Cảm ơn đã trả lại ta. Tạm biệt. - Giật thanh kiếm trên tay hắn, Tiểu Phi quay đi.
Chàng thư sinh chợt tỉnh cơn mơ. Vội vã:
- Cô nương. Khoan đã.
- Sao vậy. Còn chuyện gì nữa?
- À, ta muốn cảm ơn cô nương vì đã giúp chúng ta bắt tên trộm. Và liệu... liệu ta có thể tặng cô nương một món quà không?
- Quà? Tiểu Phi nheo nheo mắt - Ngươi thật sự muốn tặng quà cho ta hả?
- Đúng vậy.
Tiểu Phi ngó quanh rồi chỉ vào sạp hàng bên đường:
- Vậy mua cho ta cái này đi.
- Cặp trâm Phượng Hoàng?
Trâm Phượng Hoàng là một cặp gồm một của nam và một của nữ. Của nữ là chiếc trâm màu hồng nhạt, ở đầu là bông hoa lan bao bọc bên trong hạt ngọc màu lam. Còn của nam thì rất đơn điệu, chỉ là chiếc trâm màu nâu đồng có vào đường xoắn.
Tiểu Phi đáp :
- Đúng vậy.
Chàng thư sinh mua xong đưa cho Tiểu Phi:
- Tặng cô nương. Mong rằng sẽ gặp lại. Ta mạn phép được cài trâm cho cô nương được không.
Tiểu Phi không đáp nhưng cái cách nghiêng nghiêng đầu về phía hắn ta coi bộ còn rõ hơn câu trả lời. Cài xong trâm, chàng thư sinh cười:
- Trông cô nương đáng yêu lắm.
Tiểu Phi nhoẻn miệng cười giơ ra chiếc còn lại:
- Ngươi cầm lấy cái này đi.
- Cô nương tặng lại ta.
- Không phải. Nhưng cái này không dành cho nữ giới. Ta cầm làm gì.
- Vậy ta lấy coi như kỷ niệm lần gặp gỡ này vậy- Nói rồi tháo chiếc trâm trên đầu ra cài trâm Phượng Hoàng vào.
Tiểu Phi vội vã chạy đi không kịp nói lời tạm biệt.
Mọi chuyện về tấm bản đồ "Sơn Hà Xã Tắc" bẵng đi một thời gian. Ba tỷ muội có thời gian yên ổn ở Tương Dương Thành như thể tấm bản đồ kia chưa từng có mặt trên giang hồ. Nhưng, hai tháng sau...
- Cháy... cháy... - Tiếng hét vang lên giữa đêm khuya đánh thức không gian yên tĩnh bao trùm cả một góc trời.
Tiểu Phi hốt hoảng tỉnh dậy trước tiên:
- Tỷ tỷ! Dậy mau. Cháy rồi!
Tuyết Quyên và Lam Yên giật mình tỉnh giấc. Cả ba nhanh chóng thu dọn nhưng đồ cần thiết rồi chạy thật nhanh ra khỏi đám cháy.
- Cứu... ai cứu cháu với... huhu... cứu... - Tiếng kêu cứu của một bé gái đứng lạc lõng giữa biển lửa thét lên thảm thiết đã lọt vào tai của Lam Yên.
Đưa túi hành lý cho Tiểu Phi vội vàng nói:
- Mọi người ra ngoài trước đi. Muội lên kia cứu đứa bé.
- Nhưng... - Tiểu Phi chưa nói hết câu đã thấy Lam Yên thi triển Bế Nguyệt Phất Trần chạy tít đằng cầu thang.
Tuyết Quyên níu tay tiểu muội:
- Đừng lo. Lửa không chạm được vào người Lam Yên đâu.
Quả đúng như Tuyết Quyên nói. Lam Yên đi đến đâu lửa tách ra đến đấy như vẻ sợ sệt. Chẳng mấy chốc đã đến được chỗ đứa bé. Bế nó vào lòng, chuẩn bị chạy thì một giọng nói vang lên:
- Đứng lại. Ngươi định đi đâu?
Lam Yên không ngoảnh lại từ tốn đáp:
- Thiên Nhẫn Giáo? Ngươi muốn gì?
- Muốn cái mà các ngươi đang bảo vệ.
- Tiếc thật. Ta không cầm nó - Lam Yên đáp bằng giọng hụt hẫng.
- Vậy nếu cái chết của ngươi là lời cảnh báo đến hai đứa kia thì kể ra cũng được phải không?
Lam Yên thở dài vẻ cam chịu:
- Tùy ngươi. Nhưng hãy mang đứa bé ra khỏi chỗ này.
- Yên tâm! - Hắn vừa nói vừa cầm thanh kích lên lao thẳng đến chỗ Lam Yên.
Lam Yên nhắm mắt ôm chặt đứa bé vào trong lòng, chỉ chờ một tiếng "phập" nhẹ nhàng vang lên là nàng có thể gặp lại cha. Cứ thế chờ, chờ mãi mà không thấy gì xảy ra, ngược lại tên lạ mặt lẩm bẩm :
- Miếng... miếng ngọc bội... ngươi... Tiểu Hoa...
Lam Yên giật mình mở mắt quay người lại:
- Ngươi... sao... Hà Phong... có phải...
Tên Thiên Nhẫn bây giờ là Hà Phong dùng khinh công bay ra ngoài vọng lại:
- Tiểu Hoa. Tạm Biệt. Hẹn gặp lại!
Lam Yên ôm đứa bé đứng như tượng một lúc lâu cho đến khi tiếng Tiểu Phi vọng vào trong tai nàng mới bàng hoảng tỉnh lại.