Em không có ích kỷ khi muốn anh là của riêng em vì mọi việc điều nằm trong chương trình của Chúa sắp đặt rồi,thì ra gần đây anh có khoảng cách với em, không còn yêu thương chăm sóc lo lắng em như trước đây anh đã từng làm vì lý do này, cũng đúng thôi bởi vì anh đang trong tâm trạng hạnh phúc và vui mừng vì sắp được lên chức và em dù muốn hay không em cũng phải nhìn nhận ra một sự thật đau lòng là em vẫn phải đứng ngoài lề hạnh phúc của anh, vẫn phải chịu đựng thương anh trong âm thầm lặng lẽ mà không được quyền đòi hỏi cũng như không được quyền lựa chọn, những việc xảy ra em mới hiểu là anh đã không còn dành cho em tình cảm như trước đây, anh càng hạnh phúc càng có niềm vui với gia đình thì anh càng bỏ rơi em.
Bao nhiêu năm là bấy nhiêu lần em đau đớn rồi đêm dài lại cô đơn trong căn phòng vắng lặng.Em chỉ gặp anh duy nhất một lần và em phải trả anh về với gia đình của anh, phải chi lần đó em uống thuốc tự tử và chết đi thì có lẽ hôm nay ngay giờ này em không còn đau nữa nhưng có lẽ em còn nợ ở trần gian này nhiều việc nên em chưa thể ra đi, chẳng thà em nằm xuống đất không hay, không biết chuyện gì nữa thì vẫn tốt hơn là mỗi ngày nghe thông tinh về anh và về hạnh phúc gia đình anh. Cũng tại em dại khờ và chung thủy với mối tình đầu nên bây giờ em lại đau khổ như thế này. Phải chi ngày đó trước lúc anh kết hôn em có quyết định dứt khoát là chấm dứt với anh, phải chi em cứng rắn và yêu anh ít thì em không phải khổ như thế này, phải chi ngày đó anh đừng có đùa giỡn với tình cảm của em thì mọi chuyện sẽ khác hơn, và phải chi.
Càng biết anh hạnh phúc em càng đau lòng nhưng mà em vẫn lặng lẽ và âm thầm cầu nguyện cho anh cùng gia đình em không thể làm gì khác hơn, với vị trí của em hiện tại thì em là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc gia đình của người khác là việc mà xã hội lên án khắt khe, HT phản đối và Chúa không đẹp lòng. Còn nếu như em mất anh thì chắc là em không chịu nổi, những ngày qua tinh thần em không có sáng suốt, em đang trong tâm trạng đau đớn chán nản lắm nhưng em vẫn cho anh cách giải quyết em vẫn không bắt buộc anh điều gì hết và anh nói là anh vẫn chăm sóc em như trước, anh nói là em cố gắng giữ gìn sức khỏe nhưng thật sự em biết anh nói với vẻ miễn cưỡng chứ không thật lòng, vì qua cách đối xử của anh thì em nhận ra mà, tuy chỉ qua chat và chúng ta ở xa nhau nửa vòng trái đất nhưng thời gian quen nhau là 4 năm thì em rất là hiểu anh. Trong 2 ngày liên tiếp anh không online anh im lặng mà trong lòng anh thanh thản thì anh cứ việc làm, bốn năm nay em chịu đựng cũng quá sức của em rồi mọi việc bây giờ tùy thuộc vào anh. Em vẫn mong anh hạnh phúc và có được hạnh phúc trọn vẹn trong mái ấm gia đình mà Chúa đã ban cho anh.