1 tháng, 2 tháng, thời gian thấm thoát trôi qua, đã 2 năm rồi em có biết không? Chắc người ấy đã không còn nhớ đến tôi nữa. Còn tôi vẫn không bao giờ quên được những ngày tháng mà dường như nó đã phai nhòa trong tâm trí em. Tại sao em lại quên đi mau khoảng thời gian mà tôi nhớ mãi
Chiều chiều nhặt lá thu rơi
Xếp thành 4 chữ "em ơi!anh chờ"
Ngày em đi bỏ lại sau lưng 1 thân xác vô hồn. Đôi chân vẫn mãi bước đi, đi tìm 1 ngày mai tươi sáng. Những ai yêu nhau có thật chăng phải trải qua biết bao nhiêu là thử thách? Mượn lời của gió xin gửi cho em những gì trọn vẹn nhất. Có lẽ em đã đánh rơi tình tôi, cũng có lẽ tôi không đủ bản lĩnh để yêu em...
Mỗi năm trôi qua, em như tặng tôi 1 niềm mơ ước, làm hâm nóng tình yêu với em. Hình bóng em, ánh nắng trong lòng tôi dính chặt không lúc nào gỡ ra được.. Hình ảnh cô bé ngày nào tôi yêu chắc bây giờ đã đổi khác rất nhiều. Vẫn nụ cười, đôi mắt ấy mà ngày xưa đã lạc vào hồn tôi? Vì còn yêu em, tôi đã khoát trên minh 1 chiếc áo ký ức. Ký ức về những ngày mưa trên con đường huyền thoaị. Kỷ niệm đó đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Ước gì cuốc đời là 1 trang giấy trắng, và tình yêu là dòng chữ in nghiêng. Tôi sẽ viết lên đó những bức thư tình dịu ngọt. Mọi ảo tưởng của hi vọng, ảo tưởng về ngày mai tươi sáng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Tìm về nơi chốn cũ, mọi cảnh vật đều là hư vô. Một chiều cafe không em thế này thật là nhạt nhẽo
Mưa mùa thu rơi trên khóe mi ai? Còn nước mắt tôi nhỏ lên cuộc tình dang dở. Chỉ vì 1 chữ tình mà em tặng tôi muôn ngàn nước mắt. Một lần được yêu là 1 đợi tôi phải chờ em trong âm thầm và lặng lẽ.
Giấc mơ ấy em đã mang theo về nơi xa lắm. Nơi phương xa, vẫn có 1 người luôn nhớ đến em. Nhớ đến những ngày tháng êm đềm mà ta có. XIN ĐƯỢC CÓ EM... Dương Phúc Tài