Dù anh lớn tuổi hơn nhưng chưa bao giờ tôi chào anh một câu. Sau hơn một tháng đối diện phòng nhau, quý đâu không thấy, chỉ thấy muốn chuyển phòng.
Chiều hôm đó, uống đâu về, người nặc mùi rượu, anh gõ cửa phòng tôi, đôi mắt đầy lửa, chỉ nói một câu thiếu thốn “Có cơm không?”. Tôi bảo “Lại say hả! em hết cơm rồi”. Anh xô cửa và ôm chầm tôi. Tôi hét toáng lên “Thả tôi ra, đồ khốn nạn”. Tôi đã dùng hết sức đẩy anh ra và tặng cho một cái tát đau điếng. Anh nói “Em giỏi lắm, nhưng em có biết tôi đã yêu em ngay cái nhìn đầu tiên không?”. Tôi đờ người ra không nói được gì.
Tình hình kéo dài hai tháng. Chúng tôi không nhìn nhau, không nói chuyện.
Một đêm, dãy trọ tổ chức đi chơi tết Trung thu. Anh đánh đàn và hát chuyên nghiệp như một ca sĩ thực thụ. Tôi và mọi người ngạc nhiên. Đêm ấy là một đêm không ngủ. Tôi đã nghĩ rất nhiều về con người kỳ lạ này. Anh có vẻ nhún nhường hơn, có dấu hiệu hỏi ngỏ, nở nụ cười mỗi khi gặp tôi. Và bắt đầu tôi cũng mở lòng mình khi gặp anh, khám phá anh: một nghệ sĩ: hát hay, đàn giỏi, vẽ đẹp…
Khi tôi bắt đầu thấy quý anh thì cũng là lúc bọn tôi phải chia tay. Anh làm luận văn tốt nghiệp và ra trường. Dù vậy, hai tháng hè vẫn thường liên lạc với tôi. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất mà tôi từng có.
Thế rồi, anh không xin được việc và cũng là nguyên do tôi không nhận được một tin nhắn, một cú điện thoại. Năm tháng suy nghĩ, đau khổ, lo lắng và nhớ anh quằn quại.
Thời gian trôi đi, tôi chỉ biết lao đầu vào học, cố gắng quên anh. Rồi bất chợt anh gọi điện chỉ nói vỏn vẹn “Hãy thông cảm cho anh! Hãy đợi anh!”.
8-3 anh vào thăm tôi...