:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Ngắn

Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần

        Tác giả: J.K. Rowling

Chương I: Chúa Tể Tung Hoành

Dịch bởi LeoPham NKTP và Minh Lết. Editted by Mr. Pad

Hai người đàn ông hiện ra từ vô định, đứng cách nhau không xa trong một con hẻm nhỏ sáng lờ mờ dưới ánh trăng. Trong một vài giây họ đứng lặng yên, đũa phép chỉ vào ngực đối phương; và rồi, nhận ra người còn lại, họ thu cây đũa phép về phía dưới chiếc áo chùng và cùng rảo bước đi về một hướng.

 

Chương XIX: Con hươu cái bạc.
Translated by Lang Lee. Editted by He-Who-Must-Not-Be-Named.

Trời đang đổ tuyết khi Hermione ra đổi phiên gác lúc nửa đêm. Những giấc mơ của Harry thật rối rắm và đáng lo: Nagini cứ lúc ẩn lúc hiện, trước tiên là trườn ra từ một vòng hoa hồng Giáng sinh. Nó cứ liên tục giật mình tỉnh giấc, bồn chồn sợ hãi, tin chắc là có ai đó đang gọi nó ở xa xa, tưởng tượng tiếng gió quất quanh lều là tiếng bước chân hay những giọng nói.

Cuối cùng nó ngồi dậy và đến bên Hermione vốn đang co ro bên cửa lều đọc quyển Một lịch sử Phép thuật bằng ánh sáng từ đũa phép của cô. Tuyết đang rơi dày đặc, và cô vui vẻ đón nhận đề nghị thu dọn đồ đạc đi nơi khác của nó.

“Chúng ta cần tìm nơi nào được che chắn tốt hơn,” cô đồng ý, run lập cập khi khoác thêm áo lên lớp pyjama. “Mình cứ nghĩ là mình có nghe thấy tiếng ai ngoài đó. Thậm chí mình còn cho là mình đã nhìn thấy ai đó một hai lần.”

Harry đang tròng áo vào chợt dừng lại và liếc nhìn cái Kính Mách Lẻo (Sneakoscope - theo góp ý của bạn I love Saigon) nằm bất động im lặng trên bàn.

“Chắc là mình tưởng tượng ấy mà,” Hermione nói, tỏ ra lo lắng. “Tuyết và bóng tối thường làm mắt ta thấy ảo giác… Nhưng có lẽ bọn mình nên mặc Áo choàng Tàng hình rồi hãy Độn thổ, chỉ để cho thật an toàn?”

Nửa giờ sau, lều đã được thu dọn, Harry đeo cái Trường sinh Linh giá (Horcrux) vào cổ, Hermione nắm chặt chiếc túi của cô, rồi bọn nó Độn thổ. Cảm giác chật chội thông thường vây lấy bọn nó; chân Harry rời khỏi mặt tuyết, rồi đạp mạnh lên một bề mặt có cảm giác như là đất bị đông cứng có phủ lá khô.

“Bọn mình đang ở đâu vậy?” nó hỏi, liếc nhìn đám cây cối vừa hiện ra xung quanh trong lúc Hermione mở túi và bắt đầu moi mớ cọc lều ra.

“Khu rừng xứ Dean,” cô nói, “Mình từng đến đây cắm trại một lần với bố mẹ mình.”

Ở đây tuyết cũng phủ kín mấy ngọn cây xung quanh và lạnh đến cắt da, nhưng ít nhất bọn nó tránh được gió lùa. Bọn nó ở trong lều suốt cả ngày, co ro sưởi rấm bên ngọn lửa xanh dương sáng rực hữu ích mà Hermione khéo léo tạo ra và cất giữ trong một cái hũ. Harry cảm thấy như thể đang phục hồi từ một vết thương nghiêm trọng, sự quan tâm lo lắng của Hermione càng giúp nó cảm thấy thoải mái hơn. Chiều hôm đó, tuyết lại lắc rắc rơi xuống nơi bọn chúng trú ngụ, xung quanh xuất hiện một lớp tuyết xốp dày.

Sau hai đêm thiếu ngủ, các giác quan của Harry dường như sắc bén hơn bình thường. Bọn chúng mới vừa thoát chết ở Thung lũng Godric trong gang tấc nên giờ đây hình ảnh Voldemort cứ như đang lảng vảng đâu đây và trở nên đáng sợ hơn rất nhiều. Khi bóng tối lại buông xuống, Harry từ chối lời Hermione đề nghị thức canh gác và bảo cô hãy đi ngủ.

Harry di chuyển một cái đệm cũ đến cửa lều và ngồi xuống, khoác tất cả áo mà nó có lên người nhưng vẫn còn run lập cập. Thời khắc dần trôi qua và bóng đêm càng lúc càng dày đặc, cuối cùng hầu như không thể nhìn thấy được gì nữa. Nó đang định rút Bản đồ Đạo tặc (Marauder’s Map) ra để ngắm cái chấm nhỏ tên Ginny trong chốc lát thì sực nhớ hiện đang là lễ Giáng sinh và Ginny hẳn đã về nhà ở Trại Hang Sóc(Burrow - thanks bạn Hana_maru).

Bất kỳ một cử động nhỏ nhặt nào cũng được khuếch đại lên bởi sự rộng lớn của khu rừng. Harry biết khu rừng chắc có đầy những sinh vật sống, nhưng nó thầm ước tất cả bọn chúng đều im lặng và đừng nhúc nhích gì hết để nó có thể phân biệt được bước chân chạy nhảy đi lại của bọn chúng với những âm thanh đi kèm với các cử động nham hiểm khác. Nó nhớ lại tiếng áo choàng khẽ lướt trên mớ lá khô nhiều năm về trước [lúc Harry/Voldemort tìm đến nhà James và Lily] và bất chợt tưởng là mình lại vừa nghe thấy nó trước khi kịp định thần lại. Các bùa bảo vệ của bọn nó đã có hiệu quả suốt nhiều tuần qua; có lý nào giờ đây lại mất hiệu lực? Vậy nhưng nó không tài nào thoát được cảm giác là có gì đó khác thường đêm nay.

Nhiều lần nó giật mình ngồi thẳng dậy, cổ đau nhức vì khi ngủ thiếp đi, nó ngoẹo đầu vào cạnh lều. Đêm xuống đen kịt khiến nó có cảm giác như bị mắc kẹt lúc đang Độn thổ. Vừa khi nó đưa bàn tay ra trước mặt mình để xem có thể nhìn thấy mấy ngón tay không thì việc đó xảy ra.

Một quầng sáng bạc rực rỡ xuất hiện ngay trước mặt nó, di chuyển giữa mấy thân cây. Không biết từ đâu ra nhưng vật ấy di chuyển không một tiếng động. Dường như quầng sáng này đang lửng lờ lướt tới nó.

Nó bật ngay dậy, cổ họng nó như nghẹt lại, và giơ đũa phép của Hermione lên. Nó che mắt lại khi quầng sáng trở nên chói lóa, mấy thân cây phía trước biến thành những bóng đen, và vật đó vẫn cứ tiếp tục tiến tới gần hơn…

Và rồi luồng sáng ấy bước ra từ sau một thân cây sồi. Đó là một con hươu cái trắng bạc, toát ra ánh sáng rực rỡ như mặt trăng, phóng như bay trên mặt đất thế nhưng hoàn toàn không gây ra tiếng động gì, cũng như không hề để lại dấu chân trên nền tuyết xốp. Nó bước về phía Harry, ngẩng cao cái đầu thanh nhã với đôi mắt có làn mi dài.

Harry nhìn chăm chăm vào sinh vật nọ, ngập tràn kinh ngạc, không phải vì vẻ ngoài dị thường của nó, mà ngược lại chính là sự quen thuộc đến lạ lùng mà nó không tài nào lý giải được. Nó có cảm giác như là mình đã luôn chờ đợi điều này, nhưng lại quên đi mất, cho đến lúc này mới sực nhớ ra là cả hai đã sắp xếp hẹn gặp nhau từ trước. Ý định hét to lên gọi Hermione, vốn rất mạnh chốc lát trước đây, giờ đã tan biến. Nó biết, nó dám đặt cược cả sinh mạng của mình, rằng sinh vật này chỉ đến để gặp nó và một mình nó mà thôi.

Cả hai nhìn nhau một lúc thì con hươu chợt quay người bước đi.

“Không,” nó nói, giọng nó khàn khàn vì đã không nói gì suốt cả ngày. “Quay lại đây!”

Con hươu tiếp tục cố ý bước đi giữa mấy thân cây, và chẳng mấy chốc quầng sáng chỉ còn thấp thoáng trong bóng đêm. Trong một khoảnh khắc run rẩy nó do dự. Thận trọng thì thầm bảo nó đây có thể là một quỷ kế, một mồi nhử, một cái bẫy. Nhưng bản năng, bản năng thật mạnh mẽ, đoan chắc với nó rằng đây không phải là Phép thuật Hắc ám. Nó cất bước đuổi chạy theo.

Tuyết lao xao dưới chân nó, nhưng con hươu lại không gây ra tiếng động nào khi vụt chạy qua mấy thân cây, vì hoàn toàn chỉ là một quầng sáng. Nó đuổi theo càng lúc càng sâu vào trong rừng, bước chân Harry càng lúc càng nhanh, trong lòng tin chắc rằng khi con hươu dừng lại, nó sẽ được phép đường hoàng đến gần. Và nó sẽ nghe một giọng nói cho nó biết hết những điều nó cần biết.

Cuối cùng con hươu cũng dừng lại và ngoái cái đầu xinh đẹp về phía nó một lần nữa. Nó vùng chạy đến, một câu hỏi bùng cháy trong nó, nhưng khi nó vừa định mở miệng cất tiếng nói thì con hươu lại biến mất.

Mặc dù bóng tối đã nuốt chửng hoàn toàn sinh vật nọ nhưng quầng sáng vẫn còn đọng lại trên võng mạc của Harry làm lóa mắt và khiến nó mất phương hướng. Giờ thì sợ hãi chợt ập đến: Sự hiện diện của con hươu đã đảm bảo an toàn cho nó nãy giờ.

“Lumos!” nó thì thầm, và đầu đũa phép bùng sáng.

Hình ảnh con hươu tan biến dần theo từng cái chớp mắt khi nó đứng đó lắng nghe những tiếng động trong khu rừng, xa xa có tiếng cành cây gãy, tuyết lạo xạo. Phải chăng nó sắp bị tấn công? Phải chăng nó đã bị dụ vào ổ mai phục? Phải chăng nó đang tưởng tượng ra có người đang đứng ngoài tầm chiếu sáng của đũa phép mà quan sát nó?

Nó giơ đũa phép cao hơn. Không có ai lao tới nó, không có chớp sáng xanh nào lóe lên sau một thân cây. Vậy thì tại sao con hươu lại đưa nó đến chỗ này?

Có gì đó chợt sáng lên, và Harry xoay người lại, nhưng chỉ thấy một chiếc hồ nhỏ đã đông cứng thành băng. Mặt hồ nứt nẻ đen ngòm lấp lánh khi nó đưa đũa phép cao lên để quan sát.

Nó thận trọng tiến tới và nhìn xuống. Mặt băng phản chiếu một cách méo mó bóng của nó cũng như tia sáng đầu đũa phép, nhưng sâu bên dưới lớp băng dày mờ xám có thứ gì khác đang lóe lên. Một cây thập giá bạc thật lớn…

Tim nó như muốn ngừng đập: Nó quỳ xuống ở mép hồ và cố soi đũa phép sao cho ánh sáng chiếu xuống được đáy hồ càng nhiều càng tốt. Một tia sáng đỏ thẫm… Đó là một thanh kiếm với những viên hồng ngọc đang lấp lánh trên chuôi… Thanh kiếm của Gryffindor đang nằm dưới đáy hồ giữa rừng.

Gần như nín thở nó nhìn chăm chăm xuống dưới. Sao có thể như vậy được? Làm thế nào mà thanh kiếm lại nằm dưới đáy hồ giữa rừng, gần nơi bọn nó cắm trại đến như vậy? Hay là đã có một phép thuật bí ẩn nào đó khiến cho Hermione đi đến chỗ này, hay con hươu mà nó nghĩ rất có thể là một Thần hộ mệnh chính là vị thần bảo hộ của cái hồ? Hay thanh kiếm được bỏ xuống hồ sau khi bọn nó đến đây, chính xác là vì bọn nó đã đến đây? Trong trường hợp này thì người muốn truyền lại thanh kiếm cho Harry đang ở đâu? Một lần nữa nó giơ đũa phép soi sáng vùng cây cối xung quanh, tìm kiếm một bóng người nào đó, một ánh mắt lóe lên, nhưng nó hoàn toàn chẳng thấy ai cả. Cũng vậy cả thôi, thêm chút sợ hãi càng làm nó phấn chấn khi quay trở lại chú ý đến thanh kiếm đang lặng lẽ nằm im dưới đáy chiếc hồ đóng băng.

Nó chỉ đũa phép vào bóng bạc dưới hồ và thì thầm, “Accio Thanh kiếm.”

Thanh kiếm không hề nhúc nhích. Nó cũng không mong sẽ có kết quả. Nếu dễ dàng như vậy thì người ta bỏ quách thanh kiếm trên mặt đất để nó nhặt cho rồi, chứ mất công để dưới đáy hồ đóng băng làm gì. Nó đi vòng quanh hồ băng, cố suy nghĩ về lần cuối cùng thanh kiếm tự tìm đến tay nó. Lúc đó nó đang trong cơn thập tử nhất sinh và đã cầu xin được giúp đỡ.

“Cứu tôi với,” nó thì thầm, nhưng thanh kiếm vẫn nằm im dưới đáy hồ, bất di bất dịch.

Harry tự hỏi mình (đi đi lại lại) thầy Dumbledore đã nói gì với nó lần nó rút được thanh kiếm? Chỉ có một người nhà Gryffindor chân chính mới có thể rút được thanh kiếm từ chiếc nón. Và vậy thì một Gryffindor chân chính cần có những phẩm chất nào? Một giọng nói khẽ vang lên trong đầu Harry: Lòng can trường và tinh thần nghĩa hiệp khiến Gryffindor vượt lên tất cả.

Harry thôi không đi nữa và thở dài thườn thượt, làn khói do nó thở ra nhanh chóng biến mất trong cái lạnh băng giá. Nó biết nó phải làm gì. Nếu nó thành thật với bản thân thì ngay từ lúc nó nhìn thấy thanh kiếm dưới lớp băng hẳn nó phải biết là chỉ có cách này.

Nó đưa mắt nhìn xung quanh lần nữa, nhưng hoàn toàn chắc chắn sẽ không có ai tấn công nó. Họ đã có cơ hội khi nó đi một mình giữa rừng, và càng có nhiều cơ hội hơn khi nó mải quan sát hồ nước. Lý do duy nhất khiến nó chần chừ là vì viễn cảnh trước mắt thật khiến nó ngần ngại.

Harry bắt đầu khó khăn trút bỏ mấy lớp y phục của nó. Nếu đề cập đến “nghĩa hiệp” trong chuyện này, nó rầu rĩ, nó không chắc chắn lắm, trừ khi nghĩa hiệp có nghĩa là nó không nhờ Hermione làm việc này thay nó.

Một con cú rúc lên lúc nó cởi quần áo, và nó chợt nhói lòng khi nghĩ đến Hedwig. Nó run cầm cập, răng đánh lộp cộp, nhưng vẫn tiếp tục cởi hết cho đến khi chỉ còn lại một mảnh duy nhất trên người, chân trần trong tuyết. Nó đặt chiếc túi nhỏ có chứa đũa phép của nó, lá thư của mẹ nó, mảnh gương vỡ của chú Sirius, và trái Snitch cũ lên trên mớ quần áo, sau đó nó chỉ đũa phép của Hermione xuống hồ.

“Diffindo.” (Chia cắt)

Một tiếng nổ vang lên như đạn bắn trong thinh không. Mặt hồ vỡ ra và mấy tảng băng đen ngòm bồng bềnh trong làn nước xôn xao. Theo Harry nhận xét thì hồ nước không sâu, nhưng để có thể rút thanh kiếm lên thì nó phải lặn xuống hoàn toàn.

Cho dù có suy tính thế nào thì việc trước mắt nó cũng sẽ chẳng dễ dàng hơn hay nước dưới hồ cũng chẳng ấm hơn. Nó bước đến bên mép hồ và đặt đũa phép của Hermione vẫn còn cháy sáng xuống đất. Rồi không dám nghĩ thêm là nó sẽ phải chịu lạnh hơn bao nhiêu hay phải run lập cập đến mức nào nữa, nó tung mình nhảy xuống.

Từng lỗ chân lông bé xíu trên người nó đều gào lên phản đối. Bầu không khí trong phổi của chính nó như đông cứng lại khi làn nước băng giá ngập đến vai nó. Nó hầu như không thở nổi: nó run đến nổi nước trào lên cả mép hồ, nó cố dùng bàn chân tê cóng lần mò tìm thanh kiếm. Nó chỉ muốn lặn một lần duy nhất.

Harry cố trì hoãn giây phút lặn xuống hoàn toàn từng giây một, vừa thở hổn hển vừa run cầm cập, cho đến khi nó cố thuyết phục bản thân nó phải làm cho bằng được. Thu hết can đảm nó lặn xuống.

Cái lạnh thật buốt giá khiến nó cảm thấy da thịt như đang bị thiêu đốt. Não của nó như đông cứng khi nó đẩy người qua làn nước đen ngòm để chìm xuống đáy, đưa tay cố mò lấy thanh kiếm. Mấy ngón tay của nó chạm vào chuôi kiếm; nó rút kiếm lên.

Đúng lúc đó chợt có gì đó siết chặt lấy cổ nó. Nó nghĩ là rong rêu, mặc dù nãy giờ nó không hề đụng thấy gì khi nó lặn, và nó đưa tay lên để giải phóng bản thân. Nhưng đó không phải là rong rêu: Chính là sợi dây đeo cái Trường sinh Linh giá đang dần siết lấy cổ nó và làm nó ngạt thở.

Harry vùng vẫy dữ dội, cố đẩy người lên mặt nước, nhưng lại chỉ khiến thân mình bị chệch sang bên lao vào thành hồ đầy đất đá. Tay chân đập hỗn loạn, hầu như không còn chút không khí trong lồng ngực, nó cố bấu lấy sợi dây đang siết chặt, mấy ngón tay đông cứng của nó không tài nào nới ra được, và trong đầu nó bắt đầu xuất hiện những đốm sáng như đom đóm, nó sắp chết ngạt, nó chẳng còn có thể làm được gì khác hơn, và nó cảm thấy thật rõ ràng hai cánh tay của Tử thần đang vươn ra ôm vòng quanh ngực nó…

Thân mình ướt sũng và cảm thấy chưa bao giờ lạnh hơn thế trong cuộc đời, nó gục sấp mặt xuống nền tuyết, nôn ọe sặc sụa. Đâu đó gần bên, một người nữa cũng đang thở hổn hển và ho sù sụ, lảo đảo giữ thăng bằng, như khi cô đến cứu nó lúc con rắn tấn công… Nhưng mà nghe kỹ lại thì không giống Hermione, không giống chút nào với cái giọng ho ồm ồm, cũng như sức nặng của bước chân…

Harry chẳng còn chút xíu sức lực nào để nhấc đầu lên nhìn xem ân nhân cứu mạng của mình là ai. Tất cả nó có thể làm là đưa một bàn tay run lập cập lên khẽ chạm vào chỗ cái mề đay vừa cắt sâu vào da thịt nó. Nhưng vật ấy đã biến mất. Ai đó đã cắt sợi dây giúp nó. Chợt một giọng nói đứt quãng trong hơi thở vang lên từ trên đầu nó.

“Cậu — có — bị khùng không?”

Không gì ngoài sự sửng sốt khi nghe giọng nói đó có thể khiến Harry đủ sức gượng dậy. Vẫn run dữ dội, nó lảo đảo đứng lên. Đứng đó ngay trước mặt nó là Ron, áo quần ướt như chuột lột, mái tóc bết lên khuôn mặt, một tay cầm thanh kiếm của Gryffindor, tay còn lại cầm cái Trường sinh Linh giá (Horcrux) đang treo tòng teng cuối sợi dây đeo vừa bị cắt đứt.

“Làm thế quái nào,” Ron vẫn còn thở hào hển, vừa nói vừa giơ cái Trường sinh Linh giá đong đưa tới lui như đang làm phép thôi miên, “mà cậu lại không tháo cái quỷ này ra trước khi lặn xuống vậy?”

Harry không biết trả lời thế nào. Con hươu bạc chợt trở nên vô nghĩa, hoàn toàn vô nghĩa khi so sánh với sự xuất hiện của Ron; nó không thể tin nổi. Không ngừng run rẩy vì lạnh, nó vớ lấy đống quần áo vẫn còn đang nằm bên mép nước và bắt đầu khoác lên người. Vừa tròng hết lớp áo này đến lớp lớp áo khác Harry vừa nhìn chằm chằm Ron, cứ sợ cậu bạn sẽ vụt biến mất nếu nó rời mắt đi, nhưng rõ ràng Ron phải đang ở đây bằng xương bằng thịt: Nó vừa lặn xuống hồ và cứu mạng Harry kia mà.

“Là cậu à?” Cuối cùng Harry cũng lên tiếng, răng nó đánh lộp cộp, giọng yếu hẳn vì vừa suýt bị siết cổ chết.

“À, ờ, tớ đây,” Ron nói, tỏ ra hơi lúng túng.

“Cậu - cậu tạo ra con hươu cái (doe) đó à?”

“Hả? Đâu có, dĩ nhiên không phải rồi! Mình tưởng cậu làm chứ!”

“Thần hộ mệnh của mình là hươu đực (stag) mà.”

“Ờ ha. Mình thấy nó cũng hơi khác. Không có gạc (antler) trên đầu.”

Harry đeo cái túi của Hagrid trở lại lên cổ, tròng thêm cái áo khoác cuối cùng, cúi xuống nhặt đũa phép của Hermione lên rồi quay sang đối mặt với Ron.

“Vậy sao cậu lại ở đây lúc này?”

Rõ ràng Ron đã mong là câu hỏi này sẽ không bị đá động tới, hay chí ít cũng là một lúc nữa.

“À, mình — cậu biết đó — mình đã quay lại. Nếu — ” Nó đằng hắng. “À ừm. Nếu cậu vẫn còn muốn mình đi theo.”

Cả hai đứa lặng thinh, như thể việc Ron bỏ đi đang dâng lên như một bức tường ngăn cách bọn nó. Nhưng mà nó đang ở đây. Nó đã quay lại. Nó vừa cứu sống Harry.

Ron nhìn xuống tay mình. Nó có vẻ ngạc nhiên trong chốc lát khi thấy hai vật nó đang cầm.

“Ừ phải, mình rút nó ra mà,” nó nói, một cách không cần thiết, đưa thanh kiếm lên cho Harry quan sát. “Vì vậy mà cậu nhảy xuống đúng không?”

“Ừm,” Harry nói. “Nhưng mình không hiểu. Làm thế nào cậu đến được đây? Làm thế nào cậu tìm được bọn mình?”

“Chuyện dài lắm,” Ron đáp. “Mình kiếm các cậu cả mấy tiếng đồng hồ luôn, khu rừng này lớn thật đấy. Và mình đang định bụng chui xuống dưới một gốc cây để đánh một giấc chờ trời sáng thì mình thấy con hươu đó chạy đến và cậu đuổi theo sau.”

“Cậu không thấy ai khác ư?”

“Không,” Ron nói. “Mình — “

Nhưng nó chợt ngập ngừng, liếc mắt về phía hai cái cây mọc sát nhau cách đó vài mét.

“Mình nghĩ là mình có thấy gì đó nhúc nhích ở đằng ấy, nhưng lúc đó mình đang chạy thẳng tới hồ nước vì cậu nhảy xuống mà không thấy trồi lên, nên mình liền chạy một mạch ra — ê!”

Harry đã chạy tuốt về phía nơi Ron vừa chỉ. Hai thân cây sồi mọc sát vào nhau; ở giữa có một khoảng trống chừng vài tấc ngang tầm mắt, thật lý tưởng để ẩn nấp và quan sát mà không sợ bị phát hiện. Tuy nhiên, vùng đất quanh mấy cái rễ cây không hề có tuyết và Harry không thấy dấu chân gì hết. Nó đi trở lại chỗ Ron đang đứng với thanh kiếm và cái Trường sinh Linh giá trong tay.

“Có gì ở đó không?” Ron hỏi.

“Không,” Harry đáp.

“Thế thì làm sao mà thanh kiếm lại ở dưới đáy hồ nhỉ?”

“Người nào đã gọi Thần bảo hộ chắc hẳn đã để nó ở đó.”

Cả hai đứa bắt đầu ngắm thanh kiếm bạc được chạm trổ công phu, cái chuôi kiếm cẩn hồng ngọc lấp lánh trong ánh sáng phát ra từ đũa phép của Hermione.

“Cậu cho rằng đây là thanh kiếm thật chứ?” Ron hỏi.

“Có một cách để biết, đúng không nào?” Harry nói.

Cái Trường sinh Linh giá vẫn không ngừng đong đưa trong tay Ron. Cái mặt mề đay khẽ co giật. Harry biết cái vật bên trong lại bị kích động. Nó đã cảm nhận được sự hiện diện của thanh kiếm và cố gắng giết chết Harry để Harry không lấy được thanh kiếm. Giờ không còn là lúc thảo luận dài dòng nữa; giờ là lúc để tiêu diệt nó vĩnh viễn. Harry vừa nhìn quanh vừa giơ cao đũa phép của Hermione và bắt gặp chỗ thích hợp: một tảng đá phẳng phiu nằm dưới bóng một cây sung.

“Lại đây.” nó nói và dẫn đường. Vừa phủi tuyết trên mặt tảng đá, nó vừa đưa tay lấy cái Trường sinh Linh giá. Nhưng khi Ron đưa cho nó thanh kiếm, Harry lắc đầu.

“Không, cậu nên thực hiện việc này.”

“Mình á?” Ron nói, sửng sốt tột độ. “Sao thế?”

“Vì cậu là người đã rút thanh kiếm lên. Mình nghĩ cậu là người được chọn.”

Không phải Harry cố tỏ ra tử tế hay rộng lượng. Giống như nó dám chắc con hươu cái là hiện thân của tốt lành, nó biết rõ Ron phải là người sử dụng thanh kiếm. Ít nhất thầy Dumbledore cũng đã dạy Harry chút ít về một số loại phép thuật nhất định, cũng như sức mạnh không thể lường nổi của một số hành động.

“Mình sẽ mở nó ra,” Harry nói, “Và cậu sẽ đâm nó. Ngay lập tức, rõ chứ? Vì thứ quỷ quái gì bên trong nhất định sẽ không chịu để yên đâu. Phần linh hồn Riddle trong Quyển nhật ký đã định giết mình đấy.”

“Thế cậu định mở nó ra bằng cách nào?” Ron hỏi đầy sợ hãi.

“Mình sẽ ra lệnh cho nó mở ra, bằng Xà ngữ,” Harry nói. Câu trả lời tự nhiên đến với miệng nó thật dễ dàng, đến nỗi nó cứ tưởng nó đã biết tỏng từ lâu: Có lẽ cuộc chạm trán mới đây với Nagini đã giúp nó phát hiện ra điều này. Nó nhìn xuống chữ S cong hình con rắn có nạm mấy viên đá màu xanh lá cây lấp lánh: Thật dễ hình dung đây là một con rắn thu nhỏ đang cuộn mình trên hòn đá lạnh.

“Đừng!” Ron nói. “Đừng mở nó ra! Mình nghiêm túc đấy!”

“Sao lại không?” Harry hỏi. “Bọn mình hãy tiêu diệt cái thứ chết tiệt này, đã mấy tháng trời rồi — “

“Mình không làm được, Harry à, mình nói thật đấy — cậu làm đi — “

“Nhưng tại sao?”

“Vì cái thứ đó khiến mình trở nên tồi tệ!” Ron nói, lùi xa cái mề đay trên hòn đá. “Mình không làm được đâu! Không phải mình cố thanh minh cho cách mình đã cư xử, nhưng nó tác động lên mình mạnh hơn cậu và Hermione, nó khiến mình suy nghĩ bậy bạ — dẫu rằng mình cũng có suy nghĩ mấy thứ bậy bạ đó, nhưng nó khiến mọi thứ tồi tệ hơn rất nhiều. Mình không thể lý giải, nhưng sau khi mình không còn đeo nó nữa thì đầu óc mình suy nghĩ đúng đắn trở lại, nhưng rồi mình lại phải đeo nó trở lại — Mình không làm được đâu Harry!”

Nó vừa lùi lại vừa lắc đầu, thanh kiếm kéo lê một bên.

“Cậu có thể làm được mà,” Harry nói, “Cậu có thể! Cậu đã rút được thanh kiếm, mình biết cậu là người được chọn để sử dụng nó. Cậu làm ơn hãy tiêu diệt nó đi Ron!”

Khi Harry gọi đến tên nó, Ron cảm thấy như có một liều thuốc kích thích chạy trong người. Nó nuốt nước miếng, vừa thở phì phò qua cái mũi dài, vừa tiến đến tảng đá.

“Ra hiệu cho mình biết khi nào nhé,” nó nói nghèn nghẹn.

“Đếm đến ba nha,” Harry nói, nhìn xuống cái mề đay, mắt nó nhíu lại tập trung vào chữ S, tưởng tượng đến một con rắn. Cái gì đó bên trong cái mề đay rung động dữ dội như một con gián bị nhốt, thật dễ khiến cho người ta động lòng, nhưng vết cắt quanh cổ Harry vẫn còn bỏng rát như khẽ nhắc nhở nó.

“Một… hai… ba… Mở ra!”

Harry rít lên ở mấy tiếng cuối cùng và cánh cửa vàng trên cái mề đay mở bung ra với một tiếng click nhỏ.

Đằng sau hai cánh cửa sổ thủy tinh bên trong là một cặp mắt còn sống, sẫm màu và đẹp đẽ như mắt của Tom Riddle, trước khi chúng biến thành đỏ tươi và con ngươi thu hẹp lại chỉ còn bằng một vạch nhỏ [như mắt rắn / mèo].

“Đâm!” Harry kêu lên, giữ chặt cái mề đay trên tảng đá.

Ron run run giơ kiếm lên: Mũi kiếm chao qua lại trên cặp mắt đang chuyển động liên tục. Harry giữ cái mề đay thật chặt, chuẩn bị tinh thần, tưởng tượng máu sắp phun ra từ hai ô cửa sổ trống rỗng.

Chợt một giọng nói rít lên từ cái Horcrux.

“Ta đã nhìn thấu tim ngươi, và nó đã thuộc về ta.”

“Đừng nghe nó!” Harry gào lên. “Đâm nó đi!”

“Ta đã thấy được những giấc mơ của ngươi, Ronald Weasley, và ta nhìn thấy những nỗi sợ hãi của ngươi. Tất cả những thứ ngươi ham muốn đều ngay trong tầm tay thôi, nhưng những thứ ngươi sợ hãi cũng không xa xôi gì đâu…”

“Đâm đi!” Harry hét to, giọng nó vang vọng khắp khu rừng. Mũi kiếm run rẩy, Ron nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Riddle.

“Luôn luôn ít được yêu thương nhất, bởi một người mẹ chỉ mong ngóng một đứa con gái… Giờ đây ít được yêu thương nhất, bởi một đứa con gái yêu thích bạn mình hơn… Lúc nào cũng chỉ là thứ hạng hai, vĩnh viễn là cái bóng của kẻ khác…”

“Ron, hãy đâm nó ngay đi!” Harry khẩn nài: Nó có thể cảm thấy cái mề đay rung động dữ dội dù cho nó đã cố giữ chặt và chợt sợ hãi điều có thể xảy ra. Ron giơ kiếm lên cao hơn nữa và khi nó làm vậy, đôi mắt của Riddle bùng cháy một màu đỏ rực.

Trồi ra từ hai ô cửa sổ của cái mề đay, trồi ra từ đôi mắt là thứ gì đó giống hai cái bong bóng thật to: là đầu của Harry và Hermione, méo mó lạ lùng.

Ron thét lên kinh hoàng và lui lại khi hai hình thù ấy tiếp tục trồi ra khỏi cái mề đay, đầu tiên là ngực, đến eo, đến chân, cho đến khi chúng đứng trong cài mề đay, vai kề vai như hai cái cây mọc cùng một cội, quay tới quay lui nhìn Ron và Harry thật sự vừa giật tay lại vì cái mề đay chợt nóng đến phỏng tay.

“Ron!” nó la lên, nhưng tên Riddle-Harry đã cất tiếng với giọng của Voldemort và Ron hoàn toàn bị thôi miên, cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

“Tại sao mi quay lại làm gì? Bọn ta thật tốt đẹp hơn khi không có mi, hạnh phúc hơn khi không có mi, vui mừng vì sự vắng mặt của mi… Bọn ta cười nhạo sự ngu dốt của mi, sự hèn nhát của mi, sự hão huyền của mi — “

“Hão huyền!” hình ảnh Riddle-Hermione cất giọng hòa theo, vừa xinh đẹp hơn nhưng cũng vừa khủng khiếp hơn Hermione thật sự: Nó lắc lư, cười khúc khích trước mặt Ron, lúc này hoàn toàn kinh hãi nhưng cũng hoàn toàn bất động, thanh kiếm buông thõng một bên. “Ai lại để mắt đến mi, ai mà thèm để mắt đến mi, khi mi đứng cạnh Harry Potter? Mi đã làm được gì mà sánh với Người-Được-Chọn (The Chosen One)? Mi là thứ gì mà so với Cậu-Bé-Sống-Sót (The Boy Who Lived)?”

“Ron ơi, đâm nó đi, ĐÂM NÓ ĐI!” Harry thét lên, nhưng Ron không nhúc nhích. Mắt nó mở to, phản chiếu hình bóng Riddle-Harry và Riddle-Hermione, tóc hai đứa cuồn cuộn như lửa, mắt hai đứa đỏ rực, hai giọng nói ngâm nga như một bản song ca ma quỷ.

“Mẹ của mi đã từng thú nhận,” tên Riddle-Harry mỉa mai, trong khi Riddle-Hermione cũng cười chế nhạo, “rằng bà ta muốn được nhận ta làm con trai, bà ta sẽ vui mừng khi được trao đổi…”

“Ai mà chẳng thích anh hơn? Người phụ nữ nào mà lại đi chọn hắn? Mi so với anh ấy chẳng là gì cả, chẳng là gì cả, chẳng là gì cả…” giọng Riddle-Hermione ngân vang, và chợt nó cuốn người như một con rắn quanh Riddle-Harry, hai đứa ôm chặt lấy nhau: môi quyện vào nhau.

Trước hình ảnh này, khuôn mặt Ron tràn đầy tức giận. Nó run rẩy vung kiếm thật cao.

“Làm đi Ron!” Harry hét to.

Ron chợt nhìn về phía nó, và trong một tích tắc Harry nghĩ nó nhìn thấy sắc đỏ phảng phất đôi mắt Ron.

“Ron — ?”

Ánh kiếm loang loáng đâm thẳng tới: Harry lao người tránh sang bên, tiếng kim loại chạm nhau loang choang, một tiếng thét lanh lảnh kéo dài như bất tận… Harry xoay người lại, chân trượt trên tuyết, đũa phép giơ ra sẵn sàng chiến đấu, nhưng nào có gì để nó tấn công.

Hình ảnh quái đản của nó và Hermione đã tan biến: Chỉ còn lại Ron, đứng đó với thanh kiếm hờ hững trong tay, mắt không rời những mảnh vỡ tan nát của chiếc mề đay trên tảng đá.

Harry chậm rãi bước về phía nó, chẳng biết phải nói hay làm gì. Ron thở một cách nặng nề: Mắt nó không còn đỏ nữa, mà trở lại màu xanh như bình thường: và đôi mắt ấy chợt hoen ướt…

Harry cúi xuống, giả vờ như không nhìn thấy gì, nhặt lấy cái Trường sinh Linh giá (Horcrux) vỡ nát. Ron đã đâm thủng miếng kính của cả hai ô cửa sổ: đôi mắt của Riddle không còn nữa, và lớp lụa vấy bẩn lót bên trong cái mề đay bốc khói nghi ngút. Thứ sống bên trong cái Trường sinh Linh giá đã biến mất; hành hạ Ron chính là chiêu cuối cùng của nó. Thanh kiếm kêu leng keng khi Ron thả nó rơi xuống đất. Ron quỳ sụp xuống, tay ôm lấy đầu. Nó run lẩy bẩy, nhưng Harry thấy không phải là vì lạnh. Harry cố nhét cái mề đay vỡ vào trong chiếc túi, quỳ xuống bên Ron và chầm chậm đặt một bàn tay lên vai bạn. Nó nhận ra mọi việc có vẻ vẫn tốt đẹp khi Ron không hất tay nó ra.

“Sau khi cậu bỏ đi,” Harry khẽ nói, thầm cám ơn khi khuôn mặt Ron đang bị che khuất, “cô ấy đã khóc suốt một tuần. Có lẽ lâu hơn nữa, nhưng cô ấy không để cho mình nhìn thấy. Có rất nhiều đêm bọn mình thậm chí không nói gì với nhau. Khi cậu đã ra đi…”

Harry không thể nói tiếp; giờ đây khi Ron quay trở lại, nó mới chợt nhận ra đầy đủ sự thiếu vắng cậu bạn đã khiến bọn nó mất mát đến dường nào.

“Cô ấy chỉ như là em gái của mình thôi,” nó tiếp tục. “Mình thương Hermione như một người em gái và mình biết cô ấy cũng dành tình cảm tương tự cho mình. Lúc nào cũng chỉ như vậy hết. Mình nghĩ cậu hiểu mà.”

Ron không trả lời mà quay mặt đi khỏi Harry, chùi mũi lên cánh tay áo một cái rõ to. Harry đứng dậy và đi lại chỗ để cái ba lô to tướng của Ron cách đó vài mét, nơi mà Ron đã vứt nó khi hối hả chạy xuống hồ để cứu Harry khỏi chết đuối. Nó vác ba lô lên vai rồi quay lại chỗ Ron lúc này đang lồm cồm đứng dậy, mắt đỏ hoe nhưng hoàn toàn bình tĩnh.

“Mình xin lỗi,” giọng Ron nghẹn lại. “Mình xin lỗi là mình đã bỏ đi. Mình biết mình là một thứ — một thứ — “

Nó nhìn quanh như thể hi vọng một từ tồi tệ nào đó sẽ nhảy ra từ màn đêm mà chụp lấy nó.

“Cậu đã đền bù lại mọi thứ vào đêm nay,” Harry nói. “Lấy được thanh kiếm này. Kết liễu cái Trường sinh Linh giá. Rồi cứu sống mình nữa.”

“Mấy điều cậu nói làm mình như có vẻ ngon lành lắm vậy,” Ron lầm bầm.

“Dĩ nhiên, nói bằng miệng lúc nào mà chẳng ngon lành hơn làm,” Harry nói. “Bao nhiêu năm nay mình vẫn bảo cậu thế mà.”

Hai đứa đồng thời bước tới và ôm chầm lấy nhau, Harry nắm chặt lấy tấm lưng vẫn còn đẫm nước của Ron.

“Và bây giờ,” Harry nói khi bọn chúng rời nhau ra, “điều duy nhất bọn mình phải làm là tìm lại cái lều.”

Nhưng việc ấy chẳng khó khăn gì. Tuy lúc đuổi theo con hươu có vẻ rất xa, nhưng giờ có Ron đồng hành, chuyến đi ngược trở lại bỗng chốc mau lẹ đến ngạc nhiên. Harry chỉ muốn đánh thức Hermione ngay lập tức, và nó bước vào lều với sự hứng khởi tột cùng, Ron dường như lại muốn lùi ra sau một chút.

Vừa phải nhảy xuống hồ và lang thang trong rừng, nó bỗng thấy căn lều sao mà ấm áp đến lạ, ngọn lửa xanh duy nhất vẫn tiếp tục lung linh trong một cái bát trên sàn. Hermione vẫn đang say ngủ, cuộn tròn dưới mớ chăn và chẳng động đậy gì khi Harry nhiều lần gọi tên cô.

“Hermione!”

Cuối cùng cô khẽ cựa mình rồi ngồi phắt dậy, hất mái tóc ra sau.

“Chuyện gì vậy Harry? Cậu có sao không?”

“Mình không sao, mọi việc đều tốt đẹp. Hơn cả tốt đẹp ấy chứ, mình thấy thật tuyệt. Còn có thêm một người nữa ở đây này.”

“Ý cậu là sao? Ai — ?”

Và cô nhìn thấy Ron đang đứng đó với thanh kiếm trong tay, quần áo vẫn đang đều đặn nhỏ nước xuống tấm thảm. Harry lùi lại vào một góc tối, thả ba lô của Ron xuống, dự định biến mất vào sau lớp vải lều.

Hermione chui ra khỏi giường và tiến về phía Ron như một kẻ mộng du, mắt cô không rời khuôn mặt tái nhợt của nó. Cô dừng lại ngay trước mặt nó, đôi môi khép hờ, đôi mắt rộng mở. Ron nở một nụ cười yếu ớt mong chờ và khẽ đưa hai tay lên.

Hermione chợt lao đến và bắt đầu đấm thùm thụp lên bất kỳ chỗ nào trên người Ron mà cô với tới.

“Úi — ui da — xê ra! Cái quỷ gì — ? Hermione — AI DA!”

“Mi — là — đồ khốn — Ronald — Weasley!”

Cứ mỗi chữ cô lại cho một thoi: Ron lùi lại, tay che lấy đầu khi Hermione cứ tiến tới.

“Mi — bò — về đây — sau khi đi — hết tuần này — đến tuần kia — ủa, đũa phép của mình đâu?”

Cô trông có vẻ như chuẩn bị giằng nó ra khỏi tay Harry và Harry phản ứng theo bản năng.

“Protego!” (Bảo vệ!)

Tấm chắn vô hình chợt bung lên giữa Ron và Hermione. Cô bị hất ngã ra sau và ngã bệch xuống sàn. Vừa phun tóc ra khỏi miệng cô vừa chồm dậy.

“Hermione!” Harry kêu lên. “Bình — “

“Mình sẽ không bình tĩnh!” cô hét lên. Chưa bao giờ nó thấy cô mất tự chủ đến như vậy, trông cứ như đang lên cơn điên vậy. “Trả đũa phép cho mình! Trả đũa phép đây cho mình!”

“Hermione, cậu làm ơn — “

“Mình đố cậu dám kêu mình phải làm gì đó Harry Potter!” cô rít lên. “Mình đố cậu đấy! Đưa đây ngay! Còn MI!”

Cô chỉ ngón tay về phía Ron như một sự buộc tội tàn khốc, như một lời nguyền rủa, và Harry không trách Ron khi nó lùi lại nhiều bước liền.

“Ta đã chạy đuổi theo mi! Ta đã gọi tên mi! Ta đã van xin mi quay trở lại!” “Mình biết,” Ron nói, “Hermione à, mình xin lỗi, mình thật sự — “

“Ô, mi xin lỗi!”

Cô phá lên cười khanh khách, hoàn toàn mất tự chủ; Ron nhìn qua Harry cầu cứu, nhưng Harry chỉ biết nhăn mặt bất lực.

“Mi quay lại sau hàng mấy tuần lễ — mấy tuần lễ — và mi nghĩ mọi việc sẽ xí xóa khi mi chỉ cần nói xin lỗi ư?”

“Thế thì mình biết nói gì bây giờ?” Ron la lên, và Harry cảm thấy mừng khi Ron bắt đầu đáp trả.

“Ô, ta không biết!” Hermione cũng hét lại với một vẻ mỉa mai thật cay độc. “Động não đi, Ron, mà chắc chỉ mất vài giây là não mi đã mệt rồi — “

“Hermione à, ” Harry xen vào, cảm thấy cô bạn chơi đòn này không hay chút nào, “cậu ấy vừa cứu mạng — “

“Mình không quan tâm!” cô lại thét lên. “Mình không quan tâm cái con người này đã làm những gì! Biền biệt hết tuần này đến tuần khác, đến lúc hắn nghĩ đến bọn mình chắc bọn mình đã chết từ lâu rồi — “

“Mình biết các cậu không chết!” Ron gào lại, lần đầu tiên át giọng của Hermione, và tiến sát đến bên cô đến mức tối đa mà Bùa Phòng hộ (Shield Charm) cho phép. “Harry được thông tin suốt trên tờ Tiên tri, suốt trên radio, bọn chúng đang săn lùng các cậu ở khắp mọi nơi, xôn xao đủ thứ tin đồn và chuyện khùng điên, mình biết nếu các cậu chết thì họ đã công bố ngay lập tức, cậu không hiểu cảm giác đó như thế nào đâu — “

“Thế cảm giác đó đối với mi như thế nào nào?”

Giọng Hermione the thé đến nỗi chắc chốc nữa chỉ có loài dơi mới nghe hiểu nổi mà thôi, nhưng cuối cùng cô cũng đã lên đến đỉnh điểm của cơn giận dữ và hoàn toàn nghẹn lời, Ron lập tức nắm lấy cơ hội.

“Mình đã muốn quay lại ngay cái giây phút mà mình vừa Độn thổ, nhưng mình lại đụng ngay một đám Chó săn (Snatcher), Hermione à, và mình đâu có chạy đi đâu được!”

“Một đám gì?” Harry hỏi lại, trong khi Hermione buông mình xuống ghế, tay chân khoanh chặt đến nổi chắc phải mất vài năm cô mới tháo chúng ra lại được như bình thường.

“Chó săn,” Ron nói. “Bọn chúng ở phắp nơi — chúng là các băng đảng kiếm tiền bằng cách bắt giữ những người gốc Muggle hoặc phản bội dòng thuần chủng (blood traitor), Bộ Pháp Thuật trao giải thưởng theo đầu người bị bắt. Lúc đó mình chỉ có một mình và trông mình có vẻ đang độ tuổi đi học; bọn chúng vô cùng phấn khích, cứ nghĩ mình là một đứa gốc Muggle đang đi trốn. Mình phải cố thuyết phục bọn chúng thật nhanh trước khi bị lôi đến Bộ Pháp Thuật.”

“Thế cậu nói gì với bọn chúng?” “Rằng mình là Stan Shunpike. Người đầu tiên mình nghĩ đến.” “Và bọn chúng tin à?” “Bọn chúng đâu phải sáng láng gì. Một trong số bọn chúng chắc có lai ‘troll’ [bạn nào có xem phim Chúa tể Những chiếc nhẫn chắc còn nhớ mấy con to thật to chuyên đẩy xe công thành chứ? “Troll” là một dạng quái vật khổng lồ nhưng không bằng “Giant - khổng lồ” - không biết tiếng Việt là gì nhỉ?], cái mùi của hắn giống ghê lắm…”

Ron liếc nhìn Hermione, rõ ràng hi vọng mẩu đùa tếu táo này của nó làm cô nguôi ngoai, nhưng cô cứ trơ trơ như sắt đá, tay chân vẫn rối nùi một mớ.

“Dù sao thì bọn chúng bắt đầu tranh cãi xem mình có phải là Stan không. Thật thảm hại khi phải kể thật cho các cậu, nhưng bọn nó đến 5 đứa còn mình lại đơn thân độc mã, mà đũa phép của mình cũng bị bọn chúng tịch thu mất. Chợt hai đứa bọn chúng ẩu đả với nhau và trong khi đám còn lại bị phân tâm, mình liền nện vào bụng đứa đang ôm mình, giật lấy đũa phép của nó, Giải giới gã đang cầm đũa phép của mình, và Độn thổ ngay. Mình vẫn chưa làm tốt lắm. Lại bị kẹt thân” — Ron giơ bàn tay phải lên để lộ hai cái móng tay bị mất: Hermione nhướng mày lạnh lùng — “và mình hiện ra cách xa chỗ các cậu đến mấy dặm. Lúc mình quay lại được chỗ bờ sông mà bọn mình cắm trại thì… các cậu đã đi mất rồi.”

“Chúa ơi, quả là một câu chuyện hào hùng,” Hermione nói với cái giọng chanh chua mà cô chỉ sử dụng khi muốn châm chích người khác. “Chắc có người chỉ bị hoảng hồn sơ sơ thôi. Trong lúc đó bọn mình lại đến Thung lũng Godric, và xem nào, chuyện gì đã xảy ra ở đó Harry nhỉ? À phải, con rắn của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy xuất hiện và gần như lấy mạng cả hai đứa mình. Rồi đích thân Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đến và bọn mình chỉ kịp thoát trong gang tấc.” “Sao?” Ron há hốc, hết nhìn cô lại nhìn sang Harry, nhưng Hermione cứ tảng lờ.

“Harry ơi, thử tưởng tượng bị mất mấy cái móng tay mà xem! Chắc sẽ khiến những kinh hoàng của bọn mình thành trò trẻ con ha?” “Hermione này,” Harry khẽ nói, “Ron vừa cứu sống mình đấy.”

Cô giả bộ không nghe thấy nó.

“Tuy nhiên có một điều ta muốn biết,” cô nói, mắt nhìn chăm vào một điểm phía trên đầu Ron đến 3-4 tấc. “Chính xác thì làm thế nào mà mi đã tìm được bọn ta tối nay? Điều này thật quan trọng. Vì một khi bọn ta biết được, bọn ta sẽ có thể đảm bảo là mình không bị quấy nhiễu bởi những vị khách không mời mà đến.”

Ron trừng mắt nhìn Hermione rồi rút từ trong túi quần jean ra một vật nhỏ bằng bạc.

“Nhờ cái này.”

Hermione phải chịu nhìn Ron để xem xem nó đang cầm cái gì.

“Cái Quẹt điều khiển ánh sáng (Deluminator) à?” cô hỏi lại, ngạc nhiên đến độ quên tỏ ra lạnh lùng và hung dữ.

“Nó không chỉ có thể tắt và mở đèn đâu,” Ron nói. “Mình cũng không biết nó hoạt động như thế nào hay tại sao nó lại xảy ra vào lúc đó mà không phải một lúc nào khác, vì từ khi bỏ đi mình luôn muốn quay trở lại với các cậu. Sáng sớm hôm lễ Giáng sinh, lúc mình đang nghe radio thì mình nghe thấy… mình nghe thấy các cậu.”

Nó nhìn Hermione.

“Cậu nghe thấy mình trên radio à?” cô ngờ vực.

“Không phải, mình nghe thấy tiếng cậu ở trong túi của mình. Tiếng của cậu,” nó giơ cái Quẹt điều khiển ánh sáng lên lần nữa, “phát ra từ vật này.”

“Và chính xác thì mình đã nói gì?” Hermione vừa tò mò vừa hoài nghi.

“Cậu gọi tên mình, ‘Ron’ Và cậu nói gì đó… gì đó về một cây đũa phép…”

Mặt Hermione trở nên đỏ tía. Harry nhớ lại: đó là lần đầu tiên bọn nó gọi tên Ron từ khi cậu bạn bỏ đi; Hermione đã đề cập đến cây đũa phép bị hư của Ron lúc cố sửa đũa phép cho Harry.

“Thế nên mình lấy nó ra,” Ron tiếp tục, mắt không rời cái Quẹt điều khiển ánh sáng, “và trông nó cũng chẳng có gì khác thường, nhưng mình chắc là mình nghe thấy cậu. Rồi mình quẹt nó. Và đèn trong phòng mình tắt ngúm, nhưng một luồng sáng khác xuất hiện ngay bên ngoài cửa sổ.”

Ron đưa tay kia lên và chỉ về phía trước mặt nó, mắt nó tập trung vào thứ gì đó mà cả Harry lẫn Hermione đều không nhìn thấy.

“Nó là một quả cầu ánh sáng, khẽ rung động, và có sắc xanh, giống như thứ ánh sáng thường thấy tỏa ra từ Khóa cảng, các cậu biết đấy?”

“Ừ,” Harry và Hermione tự động đồng thanh.

“Mình biết đây là thứ mình cần,” Ron nói. “Mình thu dọn đồ đạc vào ba lô rồi đi ra vườn. Quả cầu ánh sáng nhỏ đó đang lơ lửng chờ đợi mình, và khi mình ra nó khẽ nhảy đi, mình theo nó đến sau nhà kho thì… à, nó chui tọt vào mình.”

“Cậu nói gì?” Harry hỏi lại, đinh ninh nó vừa nghe nhầm.

“Nó giống như là trôi về phía mình,” Ron nói, minh họa bằng ngón tay trỏ, “ngay vào ngực mình, và rồi — nó chui xuyên vào trong. Ngay đây này,” nó chỉ vào một điểm gần bên trái tim, “Mình có thể cảm thấy nó, khá nóng. Và khi nó đã vào bên trong mình, mình biết phải làm gì. Mình biết nó sẽ đưa mình đến nơi mình cần đi. Thế là mình Độn thổ và xuất hiện bên một sườn đồi. Tuyết bao phủ khắp nơi…”

“Bọn mình đã ở đó thật,” Harry nói. “Bọn mình ở đó 2 đêm, và vào đêm thứ hai mình cứ có cảm giác là nghe thấy ai đó đi lại và kêu réo!” “Ừ, chắc đúng là mình đấy,” Ron nói. “Nhưng mà mấy cái bùa phép bảo vệ thật hiệu quả, vì mình không tài nào nhìn thấy hay nghe thấy các cậu. Dẫu vậy mình biết chắc các cậu chỉ ở đâu đó thôi, nên cuối cùng mình chui vào túi ngủ và chờ mong một trong hai người sẽ xuất hiện. Mình tưởng các cậu sẽ hiện thân khi dọn lều.”

“À không, thật ra thì,” Hermione nói. “Bọn mình Độn thổ lúc mặc Áo choàng Tàng hình để cho an toàn tuyệt đối. Và bọn mình đi rất là sớm, vì Harry nói cậu ấy có nghe thấy ai đó đang quanh quẩn trong vùng.”

“Mình ở trên ngọn đồi đó suốt cả ngày,” Ron nói. “Mình cứ trông mong các cậu xuất hiện. Nhưng khi trời bắt đầu tối thì mình biết là mình đã để vuột mất các cậu, nên mình quẹt cái Điều khiển ánh sáng lần nữa, quầng sáng xanh lại xuất hiện và chui vào trong người mình. Mình Độn thổ và đến được khu rừng này. Nhưng mình vẫn không nhìn thấy được các cậu, nên mình lại tiếp tục hi vọng một trong hai cậu cuối cùng sẽ lộ diện — và chính là Harry. À, hiển nhiên là mình đã nhìn thấy con hươu cái trước.”

“Cậu nhìn thấy cái gì?” Hermione chợt hỏi lại.

Harry và Ron kể lại mọi việc đã xảy ra. Khi nghe đến đoạn con hươu bạc và thanh kiếm dưới đáy hồ, Hermione nhíu mày, hết nhìn Ron lại nhìn sang Harry, tập trung đến nỗi cô quên luôn việc khoanh tay khoanh chân nãy giờ.

“Nhưng chắc chắn đó là một Thần hộ mệnh!” cô nói. “Các cậu không thấy ai niệm phép à? Các cậu không nhìn thấy bất kỳ ai sao? Và nó đã đưa đường cho cậu đến chỗ thanh kiếm! Mình không thể tin chuyện này được! Rồi chuyện gì xảy ra nữa?”

Ron kể lại chuyện nó theo dõi Harry nhảy xuống hồ như thế nào và chờ đợi cậu bạn trồi lên; rồi nó nhận ra có gì đó không ổn nên lặn xuống và cứu sống Harry, sau đó lặn thêm lần nữa để lấy thanh kiếm. Nó kể say sưa đến đoạn cái mề đay ma quái bật mở thì chợt ngọng nghịu, và Harry liền tiếp lời.

” — và Ron liền dùng thanh kiếm đâm nó ngay một nhát.”

“Và… và nó tan biến? Chỉ vậy thôi à?” cô thì thầm.

“À, ừm, nó — nó cũng gào thét dữ lắm,” Harry khẽ liếc nhìn Ron. “Đây này.”

Nó ném cài mề đay vào lòng Hermione; cô thận trọng nhặt lên và quan sát hai ô cửa sổ bị đâm thủng.

Quyết định rằng cuối cùng đã an toàn, Harry vẫy đũa phép của Hermione thu hồi Bùa Phòng hộ rồi quay sang Ron.

“Hồi nãy cậu kể là cậu thoát được bọn chó săn cùng với một cây đũa phép dư phải không?”

“Hả?” Ron giật

Download tài liệu này về máy

1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 |
Đã được xem 102057 lần
Sưu tầm bởi: camchuong
Cập nhật ngày 20/08/2007


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa (Harry Potter - phần 4)
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter và các Thánh Tích của Tử Thần
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban (Harry Potter - phần 3)
Hừng đông
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật (Harry Potter - Phần 2)
Chạng Vạng - Stephenie Meyer
Harry Potter và hòn đá phù thuỷ
Nhật thực
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha