Nhớ Anh! Nơi Pleiku ẤY Anh Còn Nhớ Không?
Tác giả: LamLanaa
|
Anh sẽ không như những cơn gió đến bên em bất chợt và cũng ra đi bấc chợt anh nhe! |
Anh đã gần 10 ngày rồi anh và em không nói chuyện điện thoại với nhau, chắc anh và em không hiểu được lý do tại vì sao. Tin nhắn cuối cùng em vẫn còn nhắn cho anh:” Chúc ox ngủ ngon, em ước gì N của em giống như ngày mới quen”.
Em quyết định sẽ không liên lạc với anh, vì em biết rằng bây giờ em không còn đủ sức để níu kéo tình yêu của anh. Những ngày qua chưa khi nào em không ngưng nhớ tới anh, có khi đêm về em chỉ biết khóc một mình, em cố đi tìm một lý do vì cớ sao mình trở nên như vậy. Anh trả lời em được không?. Ngày anh quyết định về lại Pleiku ấy là em đã biết em sẽ mất anh, chỉ tiếc một điều em không dám nghĩ là điều đó lại đến quá nhanh.
Còn nhớ không anh những gì đã nói với em: “Một tháng anh sẽ vô thăm em một lần, nếu em về Bến Tre thì anh sẽ xuống thăm em, anh bảo rằng anh đâu có đi luôn đâu”. Có lẻ có những điều em không nói ra thì làm sao anh biết được em yêu và cần anh đến chừng nào.
Có một lần mình làm chung ở hội chợ Phú Thọ, đó là khoảng thời gian em hạnh phúc nhất. Em còn nấu cơm mang xuống cho anh ăn nữa chứ, anh nhìn em cười và bảo với chị Hân ; “Hồi đó chị muồn làm vợ có như vậy không?”. Anh biết không em hạnh phúc biết chừng nào. Anh bảo em ăn cơm cùng anh, em ăn rồi anh ah. Em nối dối anh đó, em ăn rồi nhưng chỉ ăn cơm với nước cá kho thôi còn nguyên con cá rô em để dành cho anh.
Hạnh phúc của em đơn giản là như vậy đó anh, chỉ cần được thấy anh vui là em vui, bao nhiêu vất vả em không sợ… Đến bây giờ đã gần hai năm tấc cả những gì em làm không đủ để anh giữ em lại bên cạnh anh sao. “Anh biểu em tìm một ai đó quan tâm em đi, anh bảo em là một người con gái tốt, anh bảo có lẻ tại vì anh, vì anh không muốn em đợi nữa, và cũng không muốn bấc kỳ người con gái nào đợi anh nữa”. Và em biết một điều anh sẽ không bao giờ điện thoại cho em đâu. Anh sẽ không như những cơn gió đến bên em bấc chợt và ra đi cũng bấc chợt anh nhe!
“Ngồi lặng thinh quán quắng tanh,…chẳng còn anh nhưng vẫn kêu cà phê đắng…..bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần, là cô đơnn nỗi nhớ anh nhiều bao nhiêu. Cà phê đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng….bỗng vỡ òa vì những xót xa... ngỡ đã quên hình bóng thân quen mà hôm nay lại nhớ thêm.Trách tim mình chẳng đủ vô tình để phôi phai màu ký ức. Đã lâu rối mà vẫn cứ hi vọng, anh biết khôg em chắc sẽ thôi chờ mong”.
Em không biết bao giờ mình sẽ gặp lại nhau, và không biết anh có đọc được những dòng tâm sự này của em không. Điều mà bây giờ em có thể nói với anh là em rất nhớ anh! Và em sẽ thôi yêu anh cho đến khi nào anh nói với em rằng tình yêu anh đã không còn dành cho em nữa.
Đã được xem 5262 lần
Sưu tầm bởi: LamLanaa
Cập nhật ngày 04/03/2012
CẢM NHẬN |
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này! |
|
|