Đã hai năm trôi qua, tôi vẫn sống trong mớ vụn vặt ấy, mớ vụn vặt giết chết sự tự tin, nhiệt tình trong tôi. Ngày hôm nay, như bao ngày khác tôi tất tả bắt tay vào công việc, nhưng rồi những mớ vụn vặt đan xen về làm nướcmắt tôi lại rơi. Buồn thật nhiều phải không? Buồn và lặng lẽ. Nếu lúc này có anh ở bên nhỉ? Và nếu lúc này tôi có thể nhắn tin nhắn cho anh, và nếu có thể tôi lại như ngày xưa muốn nghe cậu động viên khích lệ của anh nữa, và nếu như,... chỉ là nếu như vì đã hai năm trôi đi rồi. Thời gian trôi xa quá, xa thật nhiều làm nỗi nhớ thêm chất đầy trong tôi. Buồn nhiều lắm!
Công việc, các mối quan hệ cứ phức tạp đan xen làm đầu tôi rối tung như mớ tơ vò vậy. Có ai khi cố gắng mà không nhận được kết quả như ý không? Có phải chăng sự cố gắng ấy chưa là đúng cách?Có lẽ vậy, tôi mới về cơ quan được 9 tháng, công việc còn lạ lẫm, kinh nghiệm thì chưa có, lại ở giữa hai người một là sếp trưởng, một là sếp phó không hợp tính nhau thế là mọi bực bội của hai người tôi là người lãnh đủ. Chẳng ai như tôi đâu nhỉ, viết lên đây lại than phiền công việc. Người ta sẽ viết những lời thương yêu còn tôi viết trong nỗi buồn hoài niệm. Ngày trước, cứ mỗi lần tôi buồn, tôi gặp rắc rối thì người lắng nghe tôi, người sẵn sàng cho tôi cách làm hiệu quả nhất là anh. Anh đã là bờ vai để tôi dựa khi mệt mỏi, là người tôi không ngại ngần nói hết những suy nghĩ của mình.
Giờ lại bỏ tôi giữa ngồn ngang bao phiền phức. Có nhiều lúc muốn quên, muốn mở lòng minh để đón nhận một ai khác nhưng sao tôi không thể làm nổi. Nhưng cũng không đủ can đảm để nhắn tin cho anh nữa. Giờ anh đang làm gì, đang ở bên ai? Có khi nào anh nhớ đến những kỷ niệm vui buồn bên tôi không nhỉ? Lạ thật, tại sao tôi phải để lòng mình nghĩ vẩn vơ hoài về điều này chứ? Nếu cần tôi, nếu thực sự yêu tôi anh đã trở về rồi. Vẫn biết là vậy nhưng tôi không thể làm cho mình quên anh đi được, làm cho suy nghĩ của mình thôi nghĩ về mối tình đầu đã qua.
Tôi lại viết, viết và mong một sự may mắn nào đó anh có thể đọc được, anh sẽ trở về và sẽ cho tôi thêm nghị lực vượt qua những rắc rối, muộn phiền trong cuộc sống, sẽ là bờ vai khi tôi cần, sẽ là tất cả như những ngày đã qua. Anh có biết em vẫn mong anh trở về nhiều đến thế nào không thày giáo của riêng em?