Tình yêu là có thật, cũng như sự hiện hữu trong tim em hình ảnh của anh. Nhưng em không làm khác được. Không có lí do nào là chính đáng cả, không có lời giải thích nào là hơp lí cả. Chỉ một điều, em là kẻ ích kỉ nhất trên đời. Tạm biệt anh! Tạm biệt mối tình đầu của em, tạm biệt người đàn ông em yêu. Sau đám cưới của em, anh hãy sống cho mình.
Sau đám cưới này em cũng sẽ quên anh. Dù lúc viết những dòng chữ này cho anh, em nhớ anh vô cùng, em muốn được gục đầu vào bờ vai anh, trên chiếc xe máy và đi khắp nơi. Ở bên cạnh anh bao nhiêu phiền muộn tan đi hết. Chỉ còn lại hạnh phúc, chỉ có giây phút ấy em mới là chính mình. Mười mấy năm nay tình yêu của anh chỉ dành trọn cho em, khi ấy em đi qua biết bao mối tình. Chẳng khi nào trọn vẹn cho anh. Nhưng dù có thế nào, với em anh vẫn là người duy nhất. Hẹn anh ở kiếp sau, em sẽ sống tốt, sẽ yêu anh trọn vẹn. Em đã khóc thật nhiều khi từ bỏ tình yêu của mình, đã khóc thật nhiều khi quyết định quên anh đi. Em biết, chỉ có lấy chồng em mới quên được anh… Cuộc đời rộng lớn nhường kia sao không cho mình được ở bên nhau, sao em hèn nhát thế này?
Có lẽ, nếu không lấy được anh. Ngày cưới sẽ là ngày mà em buồn nhất, anh à! Anh mãi là Mối tình đầu và cũng là mối tình cuối trong tim em…