Chiều thu buồn lang thang trên con đường trải đầy hoa sữa ngát hương. Gió se lạnh len mai tóc dịu dang. Một chút cô đơn lắng lại trong tâm hồn, một chút xuyến xao nơi con tim giá băng. Nhớ anh...
Nhớ anh... NHớ lần đầu gặp anh, cũng vào một chiều thu vàng như thế, cũng buồn và trống trải như thế.
Anh bất chợt xuất hiện với một nụ cười nồng ấm trên môi. Tự nhiên lại thấy tim mình xao xuyến. Một cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen, anh như một cơn gió lạ thoảng qua cuộc đời em...
Nhớ anh... Nhớ những hoàng hôn chiều tím ngắt cùng anh dạo bước trên con đường vắng thưa người. Hai đứa không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi bên nhau. Lặng im để nghe thấy tiếng cơn gió vi vu. Lặng im, để nghe tiếng lá khô xào xạc. Và lặng im để nghe tiếng trái tim, noi' lời yêu...
Nhớ anh... Nhớ những lần giận nhau vu vơ thật trẻ con. Em ở liền trong nhà cả tuần liền, không gặp anh nhưng anh có biết , em mong gặp anh thật nhiều. Thế rồi anh đến, xua tan đi bao giận hờn trong em. Ở bên anh, lúc nào cũng thế, thật bình yên...
Nhớ anh... Nhớ những đêm đông lạnh giá anh đợi em tan lớp học thêm. Đôi tay lạnh cóng, nhưng anh bảo tay anh lạnh không phải vì sương đêm rét buốt mà lạnh vì thiếu vắng bàn tay em. Em trách mình khờ dại không thể nói lên lời yêu để giờ đây phải hối hận, hối hận rất nhiều... Ngốc quá phải không anh?
Xa anh rồi...xa mai. Xa những kỉ niêm ngọt ngào của tinh đầu bỡ ngỡ, vừa vụng dại , vừa ngây thơ. Xa những dòng kí ức dấu yêu đã nhạt nhòa theo nảm tháng. Giờ anh nơi đâu? Có nhớ hay đã quen em rồi? Vẫn biết xa anh mãi nhưng sao hình bóng anh vẫn còn trong trái tim em? Để nhớ về anh, nhớ về một mùa thu đã xa. Anh như một vệt sao băng lướt qua cuộc đời em...đi mãi...