Hình như cơn gió đầu đông hôm qua vẫn chưa mang em đi maĩ...
Hình như cái lạnh cuối thu vẫn ngậm ngùi một chút tên em...
Hình như mưa phố chiều nay chưa hề khác, đượm buồn, xe lạnh... và mình anh.
Anh vẫn mong một ngaỳ... Gió mang em... quay laị...
Anh vẫn mong một ngaỳ... Mưa đừng rả rích khi đông về...
Anh vẫn mong một ngaỳ... Hoa sữa thoảng thoảng cùng em đợi anh trước ngõ nhỏ...
Anh vẫn mong một ngaỳ... Mùa đông với anh luôn đẹp và căng mọng như mùa xuân... Vì anh có em...
Và rồi gió đã mang em đến thật... Dịu dàng như gió thu ngày đó... Hoa sữa thơm nồng xao xuyến một góc trời thu.
Nhưng đôi chút lạnh lùng khiến anh nhận ra mùa thu xắp đi qua, và đôn xắp đến. Mùa đông sẽ mãi là mùa đông...
Đôi khi nhớ em đến muốn nhấc bổng mùa thu từ trong giấc mơ để chàn đầy một mùi hoa sữa, một mùi nồng nàn trên tóc em mà đôi khi anh vẫn giật mình, bất chợt gió chêu anh mang nó về đây. Khoảng trời ngốc nghếch vẽ lên xa xa một bóng dáng quen thuộc, nao nao... ngỡ là em...
Và vô tình một cuộc điện thoại nhầm từ 1 số lạ khi góc màn hình hiện lên 4 đuờng thẳng dọc nghiêm nghị, vững vàng... làm anh đau muốn khóc...
Hôm qua, Thu nói vội với anh rằng : Đợi em về nhé, sẽ nhanh thôi. Anh cười, nhưng có vui?
Nếu được chọn, anh sẽ không chọn cánh đồng cỏ xanh mướt, sẽ khộng chọn vuờn hồng tươi thắm... anh sẽ chọn một bông hoa cúc daị... màu vàng...
Nhưng anh biết anh sẽ mãi là anh... là một cây tùng nhỏ. Xuân, Hạ, Thu, Đông vẫn vậy, vẫn không chuyển sắc. Chỉ tại yêu Thu nên lá thẳng, giống như số 1 phải không em...? Và anh biết Thu chỉ lướt nhẹ qua anh, như chính em ngày đó. Đến thật nhẹ nhàng , đi cũng chẳng ồn ã.
Giá như anh có thể giữ em, mùa Thu, làm của riêng anh...
Rồi cũng anh sẽ quên, những tháng năm rất buồn...
Rồi xũng sẽ qua, những ngày đông lạnh leõ...
Nhưng đến bao giờ mới chịu ngủ ngoan... hả ngày xưa...?
Hà Nội một chiều cuối thu!
My immortal
Evanescence