Nhật ký thân yêu, nhanh nhỉ, thế là một năm nữa lại sắp trôi qua. Mà khoan đã, như vậy là đã bốn năm nay ông chồng ta chẳng buồn ngó ngàng gì đến mi rồi, đúng ko nào?
"Lời nói gió bay" là thế đấy. Ta vẫn còn nhớ rõ mồn một lời anh ấy hôm kỷ niệm một năm ngày cưới "Anh và em cùng viết chung quyển nhật ký này. Nó sẽ là cầu nối, giúp chúng ta chuyển tải những điều ko nói được với nhau"
Nếu biết trước cuộc sống hôn nhân chán ngắt và buồn tẻ thế này, thà ta ở nhà, ôm mẹ ngủ còn hơn.
Đành rằng đã qua rồi thời trăng mật, nhưng chẳng lẽ con người lại có thể thay đổi chóng mặt đến thế sao? Thuở mới cưới, hai đứa quấn quýt chẳng rời cơ mà.
Trong giờ làm, nếu ko gọi điện thì anh cũng nhắn tin "Anh nhớ em quá!". Chẳng buổi trưa nào hai đứa ko đưa nhau đi ăn.
Năm năm sau, đến cái mặt ta, anh ấy cũng chẳng buồn ngó ngàng đến. Ta đổi kiểu tóc, mặc áo mới, mọi người đều nhận ra, còn với chồng, thỉnh thoảng ta mới nhận được một lời khen cụt lủn ''Uh, đẹp đấy em!''.
Đáp lại sự hờn dỗi, cáu giận của ta, anh ấy cứ thủng thẳng "Vợ chồng với nhau bao năm rồi, có phải mới cưới đâu mà trẻ con thế!".
Chẳng biết nghe theo ai, học ở đâu mà anh lại "thỉnh" về nhà đôi cá La Hán về, ngó gớm ghiếc.
Làm sao chúng sánh được với cựu hoa khôi duyên dáng của trường kinh tế như ta, mà lúc nào anh ấy cũng đắm đuối hàng giờ. Hừm...sao ta ghét anh ấy với hai con cá xấu xí kia đến thế.
Bất cứ cô vợ nào rơi vào cảnh này cũng sẽ chán chường, bất mãn như ta thôi. Chúng vừa bỏ ăn một bữa là chồng ta cuống cuồng mời thầy, mua thuốc, đọc sách báo tìm hiểu nguyên nhân. Trong khi đó, vợ bệnh ko ra khỏi giường được thì anh chỉ đặt vỉ panadol lên bàn rồi nói gọn "Thời tiết thay đổi, mai lại hết ngay ấy mà".
Ta chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Àh, lúc đó có lẽ chồng ta mới chịu gào lên "Em ơi...".
Càng ngày vợ chồng ta càng nói chuyện kiệm lời, câu nào cũng ko có chủ ngữ hay đại từ nhân xưng gì cả. Này nhé, ăn cơm thì anh bảo "Cơm!". Đến khi lên giường, ta nũng nịu kéo tay, đức lang quân chặc lưỡi..."Mệt!" ... Ta thấy mình nói chuyện với đầu gối còn sướng hơn.
Thời gian gần đây, anh ấy bận làm đề án mới, nên hai vợ chồng càng ít thời gian gặp mặt. Chiếc tủ lạnh trở thành "người chuyển tải thông tin" cho vợ chồng ta.
Tối, ta viết: "Hôm nay có canh chua". Sáng, anh dán ngay lên một tờ khác : "Bận rồi!".
Có hôm, dù ta vẫn còn thức sờ sờ đấy, nhưng anh vẫn nhờ tủ lạnh: ''Mai đánh thức anh dậy sớm lúc 6h".
Điên tiết, ta cho ngủ no mắt rồi viết: "Đến giờ rồi, dậy đi" và dán lên tủ lạnh, xem anh ấy phản ứng sao.
Thật kinh hoàng, khi đi chợ về, ta thấy chồng ta viết: "Cám ơn, may mà chỉ trễ 30 phút...". Đến nước này thì ta tưởng mình đang đối thoại với người câm.
Chẳng biết trút giận vào đâu, ta đâm ghét luôn cái tủ lạnh. Chồng ơi là chồng!
Hôm qua ta thử và biết mình có thai. Lần này ta phải làm một lần cho chồng biết. Ta viết: "Em có baby rồi!" dán lên tủ lạnh và bỏ về nhà mẹ.
Thế là anh ấy cuống cuồng đi tìm. Vừa gặp ta, anh ấy nói như pháo liên thanh rồi nắn chân nắn tay. Phù... May mà chồng ta vẫn còn thuốc chữa.
ST.