Hồi 4
Lam Yên và Hà Phong vốn là đôi bạn thân thiết ngày xưa. Hắn vốn là con trai của Hà Vương Gia, bạn tri kỷ của Vương Lão Gia. Vì vậy hắn thường xuyên cùng cha lui tới Vương Phủ.Nhưng trong ba vị Vương tiểu thư, Hà Phong chỉ thân với Lam Yên. Một phần vì Tuyết Quyên là chị cả, không thích chơi các trò chơi, chỉ chú tâm tới luyện đàn hoặc thi thoảng có thêu thùa đôi chút. Tiểu Phi cũng không hơn sư tỷ, nàng thích rong chơi ngoài vườn một mình hơn là ngồi một chỗ chơi với người ta. Phần khác do Lam Yên nhẹ nhàng hiền dịu, lại dễ bắt chuyện nên Hà Phong rất mến. Cái tên Tiểu Hoa đâu phải tự nhiên mà thành, Hà Phong thấy Lam Yên yêu thích các loài hoa nên đặt tên như vậy.Sau khi biết tin Lam Yên cùng sư tỷ muội lên Nga My phái, Hà Phong nhờ người cắt đôi miếng ngọc bội của mình trao cho Lam Yên một nửa. hẹn ngày gặp lại. Còn về phần mình, Vương Lão Gia bị sát hại, Hà Vương Gia do biết được nguyên nhân cái chết của người bạn già nên cũng không tránh khỏi nạn. Hà Phong cứ đinh ninh rằng cái chết của cha mình do triều đình gây ra nên đã gia nhập Thiên Nhẫn Giáo mong có ngày lật đổ triều nhà Tống.Tình bạn ngày xưa đẹp là thế vậy mà bây giờ Lam Yên và hà Phong phải đối mặt nhau với tư cách kẻ thù...Chuyện ngày xưa thiết nghĩ có thể dừng ở đây. Quay trở về với ba tỷ muội họ Vương. Lam Yên không hé một lời về cuộc gặp gỡ trớ trêu giữa mình và Thiên Nhẫn Giáo Hà Phong cho sư tỷ muội. Do đó Tuyết Quyên chẳng mảy may nghi ngờ về vụ hỏa hoạn.Tối hôm đó, sau khi đã chuyển nhà trọ và trời đã chuyển về khuya. Ngoài kia không gian tĩnh mịch đâu đó tiếng gió lướt nhẹ trên các cành cây nghe xa xăm. Lam Yên vẫn trằn trọc không ngủ được. Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu nàng.Nhẹ nhàng, Lam Yên nhẹ nhàng bước ra ngoài cho thanh thản. Ngồi bệt xuống thềm, mắt chăm chăm vào bông hoa trước mặt nghĩ ngợi vẩn vơ. Một bóng đen sà xuống:- Tiểu Hoa. Là muội phải không?Lam Yên giật mình thốt lên:- Hà Phong... Ngươi....Hà Phong cướp lời:- Muội đừng nói, nghe ta này. Từ bây giờ chắc muội sẽ gặp nhiều nguy hiểm, hễ Thiên Nhẫn Giáo có động tĩnh gì ta sẽ thông báo cho muội - Vừa nói vừa giơ tay lên cho con chim bồ câu lởn vởn trên đầu từ nãy đậu lên - Con bồ câu này sẽ chuyển tin tức đến muội. Lam Yên ngập ngừng:- Nhưng...- Đừng lo, ta chỉ lo cho muội thôi.Lam Yên còn định nói gì nữa nhưng kịp ngừng lại khi nhận ra người đã không còn ở chỗ cũ.
Từ lúc Hà Phong đi, Lam Yên cứ ngồi đó thẫn thờ. Tay không ngừng vung vẩy bông hoa trước mặt mặc dù nó đã rụng hết cánh từ lúc nào. Chỉ đến khi một bàn tay chạm nhẹ lên vai, Lam Yên mới tỉnh lại:- Muội làm gì mà đêm khuya ra ngoài này ngồi một mình thế, không sợ cảm sao?Lam Yên thở dài:- Muội ra ngoài hóng mát thôi mà, tỷ đừng lo.Tiểu Phi không biết có mặt từ lúc nào bụm miệng cười hinh hích:- Chắc tỷ đang tương tư anh nào rồi.Tuyết Quyên trừng mắt nhìn Tiểu Phi khiến cô bé rụt đầu thè lưỡi. Quay sang Lam Yên, Tuyết Quyên lắc đầu:- Tỷ biết muội mà, có tâm sự gì thì cứ nói ra, đừng giữ trong lòng.Lam Yên nhìn Tuyết Quyên. Bao trắc trở trong lòng nhẽ ra Tuyết Quyên sẽ biết nếu lúc đó không có một con bồ câu vội vàng sà xuống vai Lam Yên, chân buộc một bức thư nhỏ: "Lam Yên, Ngũ Độc Giáo đang tiến đến chỗ bọn muội đó".Tuyết Quyên và Tiểu Phi ngạc nhiên khi đọc được dòng chữ:- Đây là...- Muội giải thích sau. Chúng ta đi gấp thôi tỷ. - Lam Yên hoảng hốt ngắt lời.Ba tỷ muội cuống cuồng chạy xuống lấy ngựa mặc dù Tuyết Quyên và Tiểu Phi vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra. Thúc ngựa chạy ra đến cổng thành, đám người chặn ở trước. Một trong số đó lên tiếng:- Mấy con a đầu này rúc ở đây làm bọn ta tìm mất bao ngày trời! - Nói xong rút đao chém liền mấy chưởng.Nhanh như cắt, cả ba nhún mình bay lên cành cây trước đó, mắt nhìn ba con ngựa bây giờ chỉ còn lại bộ xương. Tiểu Phi quay sang Tuyết Quyên:- Đó là Huyền Âm Trảm của Ngũ Độc Giáo phải không tỷ, bức thư lúc nãy...Tiểu Phi không có dịp nói hết câu vì lúc đó phải tránh thêm vài đao của bọn Ngũ Độc phía dưới chém lên liên tục. Tuyết Quyên cầm lên cây đàn cùng lúc với Tiểu Phi rút kiếm. Phong Sương Tam Nga rơi xuống xối xả khiến những tên cắc ké gục xuống nhanh hơn cái hắt hơi. Thoáng chốc chỉ còn lại sáu tên còn trụ được dước nền băng dày đến cả thước.- Được lắm bọn mày. - Một tên hừ mũi.Tên khác hất đầu:- Lên thôi, lấy được càng nhanh càng tốt.Âm Phong Thực Cốt từ mặt đất bốc lên ngun ngút. Trên trời thì Huyền Âm Trảm phóng lên đếm không xuể. Phải xoay mình né liên tục khiến cả ba mất đà và bắt buộc phải hạ xuống dưới những cái bẫy độc Âm Phong kia. Lam Yên cố hết sức với tay ngắt đóa hoa lan đang nở rộ, phẩy tay qua và ném mạnh xuống dưới. Âm Phong Thực Cốt hung hăng là thế nhưng khi gặp phải những bông hoa kia thì tắt ngúm. Lam Yên thật nhanh vận Từ Hàng Phổ Độ cho sư tỷ muội. Khi mũi giày của Tiểu Phi và Tuyết Quyên vừa chạm nhẹ xuống nền đất, ba kiếm Tam Nga cùng Phong Sương Toái Ảnh đã kịp kết liễu thêm hai tên Âm Phong Ngũ Độc.Tiểu Phi hừ mũi:- Xí, yếu như sên mà cũng bày đặt. Bao nhiêu như thế mà đánh không lại ba nữ nhi.Bốn tên còn lại chẳng nói chẳng rằng, vung đao lên, Huyền Âm Trảm phóng thẳng đến cho ba tỷ muội. Lam Yên hoảng hồn thi triển Thanh Âm Phạn Xướng. Tiểu Phi do bất cẩn nên lãnh trọn một đao, nhưng vì có Tâm Pháp che chở nên không đáng lo, mặc dù vậy nhưng nội lực cũng bị hao tổn ít nhiều. Không bỏ lỡ cơ hội đó, ba tên Ngũ Độc sau khi dùng Âm Phong Thực Cốt bốc lên giữa Tiểu Phi với hai sư tỷ, sau đó chạy lại quây quanh Lam Yên và Tuyết Quyên, tên còn lại rút đao lao thẳng đến chỗ Tiểu Phi.Tuyết Quyên mặt tái lại còn Lam Yên thì hét lên một cách vô vọng. Tiểu Phi tay nắm chặt thanh kiếm nhưng không còn đủ nội lực để xuất chiêu. Lưỡi đao chạm gần sát người. Chỉ còn rất ngắn nữa thôi là tên kia đã đạt được mục đích. Nhưng không hiẻu sao hắn bỗng dừng lại trước sự ngạc nhiên của Tuyết Quyên và Lam Yên và vẻ mặt hoảng hốt của ba tên Ngũ Độc kia. Hắn ngã xuống, sau lưng lằn vết của chín đồng tiền. Một khuôn mặt hiện lên khi Tiểu Phi ngước lên. Vẫn dáng vẻ đàng hoàng đạo mạo quen thuộc đó. Tay khẽ phẩy quạt, hỏi:- Cô nương không sao chứ?Tiểu Phi lắp bắp:- Ngươi... ta... không...Tuyết Quyên và Lam Yên chạy lại sau khi ba tên kia đã bỏ chạy:- Đây là... - Lam Yên ngơ ngác.Chành thư sinh cười mỉm:- Tại hạ là vị hôn thê của cô nương đây!Tiểu Phi mặt đỏ bừng bừng quay lại mặc cho hai vị sư tỷ há hốc miệng kinh ngạc:- Ngươi.............. - Rồi chợt nhận ra đây là ân nhân của mình, Tiểu Phi dịu lại:- Cảm ơn ngươi cứu mạng. Nhưng đừng có ăn nói hồ đồ. - Quay sang hai vị sư tỷ - Ta đi thôi tỷ tỷ.Chàng thư sinh níu tay Tiểu Phi:- Khoan đã, cô nương định đi đâu?- Đây là việc riêng. Tạm biệt!Cả ba quay bước...Một hành trình mới...